Chương 33: (Vô Đề)

Hậu cung có quy định ban đêm cung nữ phải hạn chế qua lại trước sân tránh tình trạng tạo thành bóng ma vụt trên cửa giấy hù dọa người trong phòng. Vì thế cung nữ ban đêm phải xách đèn lồng đi vòng hậu viện, hoặc đi cách xa cửa phòng chủ tử.

Nhất là những khi Hoàng thượng ghé thăm chủ tử càng hạn chế đi lại tạo tiếng ồn ảnh hưởng thiên tử nghỉ ngơi.

Cung nữ trong cung Quý phi hiếm khi gặp Hoàng thượng, nhiều người nói với nhau do Quý phi xuất thân cao quý nên Hoàng thượng mới giữ mặt mũi đến thăm nàng, đổi lại sớm đã bị đưa vào lãnh cung rồi.

Chỉ cần là người hầu hạ trong cung đều biết rõ mồn một, chỉ có Quý phi vẫn tự mình huyễn hoặc vị trí trong lòng thánh thượng. Ngày nào cũng vậy, Quý phi hạ lệnh bắt tất cả cung nữ thái giám thắp đèn sáng từ đại môn đến đại điện để Hoàng thượng dễ dàng đến thăm.

Một tháng tốn không biết bao nhiêu dầu lửa nhưng chỉ đón thánh giá được hai ba lần.

Phó Tuyệt Ca ra ngoài kiểm tra một lượt, phát hiện cung nữ đang đốt dầu lửa liền hô to: Tỷ tỷ!

Cung nữ nhìn trái nhìn phải xác định tiểu nha đầu gọi mình mới bước đến:

"Ngươi là người mới đến hầu hạ bát gia đi? Sao không vào trong ở ngoài này làm gì?"

"Tỷ tỷ ngươi có thể đốt ít đèn được không? Trong phòng bát gia tắt đèn vẫn còn rất sáng ta sợ bát gia ngủ không được."

Chuyện này… Cung nữ trộm nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói:

"Đây là mệnh lệnh của nương nương, ngươi hay là ta nếu bị trách tội xuống sẽ gánh không nổi."

"Đèn thắp sáng vừa ngộp ngạt vừa tốn dầu lửa, hoàng thượng muốn đến sẽ tự mình đến nương nương không cần thiết làm như vậy."

"Nho nhỏ cái miệng, ngươi muốn chết sao?"

Phó Tuyệt Ca mím mím môi suy nghĩ, chợt nảy ra ý định: "Ta nghĩ chỉ nên thắp sáng đèn từ đại môn đến đại điện còn lại thì giảm bớt lượng dầu, dù sao nương nương cũng không nhàn rỗi đi khắp tẩm cung kiểm tra xem dầu lửa còn bao nhiêu.

Mấy hôm nay gió cũng lớn, có thể nói là do gió thổi tắt đèn, tỷ tỷ, phần dầu lửa này ngươi chia sẻ với các tỷ muội kiếm chút bạc đi.

"Cung nữ hai mắt sáng rực, hé môi định nói gì đó đột nhiên yên bặt, từ từ di chuyển lại gần thì thầm vào tai Phó Tuyệt Ca:"Cách này cũng được nhưng ngươi không được nói với ai đấy, có được bạc bọn ta mua đồ ngon cho ngươi ăn.Ta tự đề xướng sao có thể đi tố cáo được?

Tỷ tỷ cứ việc yên tâm, ngươi có lòng thì chia sẻ cho mọi người cùng hưởng, trong cung nô tỳ chúng ta đều sống rất khó khăn.Hảo, hảo, ta lập tức làm theo lời ngươi."

Phó Tuyệt Ca yên lặng mỉm cười quay trở về phòng, tiện tay đóng kín cửa lại. Giảm bớt dầu lửa nên ánh sáng hắt lên tường cũng mờ nhạt ít nhiều, ban đêm bát gia sẽ không bị ánh đèn làm cho giật mình tỉnh giấc.

Tăng nhanh tốc độ bước vào ngọa phòng, Mi Cát đương chỉnh sửa mành che cho bát gia, trông thấy Phó Tuyệt Ca liền đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu yên lặng.

Nào ngờ bát gia vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động liền vươn tay vén một góc mành lên.

"Ngươi vừa đi đâu về đấy?"

Phó Tuyệt Ca bước đến giường, hai tay bám lên chăn bông ấm áp:

"Nô tỳ ra ngoài tìm tỷ tỷ thắp đèn bảo bọn họ đổ ít dầu lửa đừng để đèn quá sáng ảnh hưởng giấc ngủ của bát gia."

Chưa nghe dứt câu Đông Phương Tầm Tuyết đã kinh hoàng ngồi bật dậy:

"Ngươi làm việc gì cũng không báo ta một tiếng, nhỡ như Quý phi phát hiện các ngươi trộm dầu thì phải làm sao?"

"Nô tỳ không trộm một phân dầu nào cả, chỉ bảo tỷ tỷ châm ít dầu một chút có thể tiết kiệm thêm vài lần nữa. Với lại nương nương chỉ quan tâm Hoàng thượng có đến hay không chứ đâu quản đèn sáng hay tối, bát gia đừng lo lắng quá nhiều, nô tỳ không bảo bọn họ tắt hết đèn."

Ngươi thật là!

Mi Cát đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng mở miệng:

"Bát gia ngài nhìn đi, bên ngoài ánh sáng mờ nhạt không như mọi ngày gay gắt đau đầu."

Phó Tuyệt Ca thuận theo cái thang của Mi Cát mà nói tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!