Chương 25: (Vô Đề)

Buổi sáng đương lúc cùng mọi người học phao trà đột nhiên nghe thấy tiếng thông truyền, không ai nói ai tranh thủ chạy ra cửa nghênh đón.

Bước vào đầu tiên là Mi Cát, cung kính hướng nữ quan hành lễ xong rồi nghiêm mình mời bát gia.

"Nữ quan đại nhân không cần đa lễ, ta chỉ đến tìm cung nữ Phó thị mà thôi."

Phó Tuyệt Ca phấn khởi ngẩng đầu nhìn lên, kiềm chế không chạy vội đến ôm chầm bát gia.

Phòng nữ quan mờ mịt quay đầu nhìn mới phát hiện bộ dáng thiếu nữ ngượng ngùng của Phó Tuyệt Ca, ý vị thâm trường đánh giá mối quan hệ giữa hai người.

Một người là lệnh ái xuất thân Công tước phủ, một người là đương kim hoàng tước, hai bên nảy sinh tình cảm cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Bát gia!

Nghiêng đầu đảo mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, vừa vặn bắt gặp tiểu ngốc lọt thỏm giữa rất nhiều cung nữ áp đảo chiều cao lẫn tuổi tác.

Có vẻ như e ngại nữ quan nên tiểu ngốc hôm nay ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, bất quá Đông Phương Tầm Tuyết không quen như thế, nàng thích tiểu ngốc hoạt bát lanh lợi thích cười.

Phòng nữ quan cố ý đề cao giọng khiển trách:

"Phó thị không được hồ loạn, bát gia không chuẩn cho ngươi gọi, mau mau ra ngoài đứng phạt đi."

Đương giờ học luyện không thể để cung nữ tùy ý ly khai, Phòng nữ quan lại ngại đắc tội bát gia nên đành thuận theo diễn một vở kịch. Tất nhiên Phó Tuyệt Ca nhìn ra chút kỹ xảo diễn kịch này, chậm chạp đứng dậy bái nữ quan một cái rời khỏi Đông Viện.

Đông Phương Tầm Tuyết hướng nữ quan gật đầu hài lòng, đợi tiểu ngốc đi một đoạn xa mới nhấc chân đuổi theo.

Ngoại trừ cung nữ qua lại quét dọn ra thì ngoài sân Đông Viện vẫn đặc biệt an tĩnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng chim hót râm ran trên cành cây.

Phó Tuyệt Ca đi thẳng đến hậu hoa viên thì dừng lại, chờ khoảng vài phân thời gian bắt gặp thân ảnh bát gia cách vài bước chân.

Mắt thấy tiểu ngốc đứng chờ, Đông Phương Tầm Tuyết nhấc tay ra hiệu Mi Cát không cần theo nữa, đơn độc bước đến chỗ nàng trò chuyện.

Bát gia!

Đông Phương Tầm Tuyết cười đặc biệt ôn hòa, bắt lấy hai má bánh bao phúng phính của nàng mà miết nhẹ:

"Chờ ta có lâu không?"

"Không lâu, chỉ cần ngài đến bao lâu ta cũng chờ được."

Quả nhiên bát gia da mặt mỏng, nghe xong câu này hai má đỏ bừng, xấu hổ che miệng ho khan hai tiếng.

"Ngươi nói chuyện không bao giờ chú ý, để người khác nghe thấy thì phải làm sao?"

"Người khác nghe thấy thì thế nào chứ?" Phó Tuyệt Ca giả vờ ngây thơ chớp chớp mắt:

"Lẽ nào bát gia không thích nghe?"

"Đ -Đừng nói chuyện này nữa."

Hai má Đông Phương Tầm Tuyết đều nhuộm hồng, mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy lấp bấp đã vạch trần toàn bộ. Phó Tuyệt Ca nhẫn cười muốn nội thương, ngày thường bát gia lễ mạo mực thước nhưng hết lần này đến lần khác bị nàng chọc ghẹo đến thất thố.

Cũng may Quý phi nương nương không ở đây, bằng không nhất định sẽ tại chỗ một chưởng chụp chết nàng vì dám trêu đùa hoàng tước.

"Bát gia không muốn nói vậy ta quay về Đông Viện tránh làm mất thời gian của ngài nha."

Ngươi nha đầu này! Miệng trách nhưng sắc mặt dần hòa hoãn trở lại, giả vờ nghiêm nghị quở trách:

"Ta gọi ngươi ra mất bao nhiêu công phu lẽ nào để ngươi dễ dàng quay về Đông Viện?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!