Hai ma ma lập tức xông vào đem tiểu nha hoàn mềm oặt thành bãi bùn lôi ra khỏi phòng Phó Yên Ca.
Phó Yên Ca gạt phăng trản trà vừa rót, bực tức ngồi xuống trường kỉ:
"Bản phi bị người bên ngoài cười nhạo đã đành đám tiện nhân các ngươi cũng dám cười nhạo bản phi? Chẳng qua trong bụng dư ra một cục thịt có gì phải đắc ý chứ? Đợi bản phi gả vào vương phủ muốn bao nhiêu hài tử mà sinh không được!?"
"Phải, phải, nương nương nói rất đúng, ngài là nguyên phối đích thê, hài tử ngài sinh ra là đích tử so với thứ nghiệt chủng trong bụng Phó tam cao quý hơn nhiều. Ngài hà tất tính toán với một tiện nô, đánh ả chỉ tổ làm bẩn tay ngài mà thôi." Tiểu Oánh nịnh nọt dâng lên một chén trà khác:
"Đợi ngài gả vào vương phủ ngài chính là chủ mẫu, Phó tam gặp ngài cũng phải tam quỳ cửu khấu, không đáng để nhắc đến."
"Tiện nhân đó không chỉ xuất thân ti tiện mà phẩm hạnh cũng không đoan chính, lợi dụng bát gia tuổi nhỏ vô tri mà câu dẫn ngài, bản phi mới không thèm tính toán với loại người này."
Phó Yên Ca vô thức đưa tay sờ xuống tiểu phúc, kiêu ngạo nhếch nhếch khoé môi:
"Chờ mà xem, bản phi sớm muộn cũng sinh hạ đích tử, đến lúc đó xem Phó Tuyệt Ca còn đắc ý được bao lâu."
"Một tiểu thiếp như ả có gì đáng để đắc ý? Nói không chừng bát gia chơi chán sẽ đem ả vứt ra đường."
Phó Yên Ca khanh khách ngửa đầu cười lớn, Tiểu Oánh nói không sai, Phó Tuyệt Ca căn bản không phải là đối thủ của nàng, không cần vì chút chuyện nhỏ này mà phiền muộn.
"Nhị lệnh ái có thư từ Dực Khôn..."
Nha hoàn còn chưa nói hết câu đã bị Tiểu Oánh giáng cho một cái tát:
"Câm miệng! Nhắc bao nhiêu lần rồi, phải gọi là Bát nương nương hoặc là vương phi nương nương!"
"Vâng, vâng, nô tỳ lỡ lời, nô tỳ đáng chết!"
Không đợi Phó Yên Ca trách phạt tiểu nha hoàn đã tự vung tay vả liên tục vào mặt mình xem như trừng phạt cho tội nói sai.
Phó Yên Ca săm soi móng tay được tô vẽ tỉ mỉ, không buồn nhìn đến nha hoàn bị đánh thành đầu heo:
"Được rồi, có gì nói đi."
"Có một vị ma ma gửi thư từ Dực Khôn Cung đến tiết lộ vị trí giam giữ Phó tam lệnh ái cho vương phi nương nương, nếu nương nương muốn trút giận có thể đến đó một chuyến."
Thật?
Nha hoàn cẩn thận dùng hai tay giao bức thư cho nàng.
Phó Yên Ca mạnh tay đoạt lấy lá thư giở ra xem, trong lòng tránh không khỏi nghi hoặc, thiên điện Dực Khôn Cung nàng từng đến vài lần hoàn toàn không phát hiện mật thất mà ma ma này nói.
"Xem ra vị ma ma này muốn dựa vào vương phi nương nương để thăng tiến rồi." Tiểu Oánh nhịn không được châm chọc nói vào hai câu:
"Thay vì đem tin tức cho bát gia lại bán tin tức cho chúng ta, không hổ là lão ma ma trong cung rất có mắt nhìn."
"Ngươi không nghi ngờ bức thư này?"
"Không có a, trong thư nói rất rõ ràng muốn nhờ vả nương nương cho bà ta vào vương phủ làm việc, nếu bà ta lừa chúng ta sẽ không dám đưa ra loại điều kiện này."
Phó Yên Ca từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa chưa từng lo lắng được mất cũng không có kinh nghiệm tranh đấu hậu viện, bản thân càng không giỏi phân tích tâm lý người khác nên chỉ biết nghe một hướng từ Tiểu Oánh.
"Được thôi, nếu bà ta đã muốn theo bản phi thì cứ cho bà ta theo, dù sao bản phi cũng không mất mát gì."
"Không biết nương nương định khi nào sẽ vào cung?"
"Không gấp, bản phi còn muốn chơi đùa với Phó Tuyệt Ca một chút.
Chưa kể nếu bản phi tiến cung bất cẩn để bát gia phát hiện tung tích của Phó Tuyệt Ca thì kế hoạch của bản phi và Hoàng hậu nương nương đều đổ bể hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!