Chương 2: (Vô Đề)

Mùi hôi thối từ đâu xộc thẳng vào mũi, cố sức há miệng hấp khí nhưng vẫn không thể hít thở được. Gắng gượng mở mắt ra nhìn, khung cảnh bao trùm bởi sắc đen hôn ám, mọi thứ xung quanh đều quen thuộc đến đáng sợ.

Phó Tuyệt Ca kinh hãi ngồi bật dậy, ánh đèn loe loét yếu ớt soi tỏ mặt đất dính đầy máu, thậm chí còn cảm giác được máu trên đỉnh đầu vẫn đang chảy xuống.

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!!

Có đánh chết Phó Tuyệt Ca vẫn nhớ như in cảnh tượng này, vào năm nàng bốn tuổi bị nha hoàn vu oan đẩy ngã ấu đệ xuống hồ nước.

Kết quả bị đích mẫu đánh một trận thừa sống thiếu chết, ném vào trong phòng củi không cho ăn uống liên tục mười ngày.

Nhìn hai bàn tay nhỏ bé dưới lớp vải nhăn nhúm dính máu, lòng Phó Tuyệt Ca lạnh toát. Cảnh tượng huyết vũ tung bay giữa một trời tuyết lạnh lẽo lần lượt tái hiện trong đầu óc, chớp mắt đã quay về năm bốn tuổi, lẽ nào lão thiên gia cũng thương xót cho nàng một cơ hội làm lại từ đâu?

Gượng đứng dậy đẩy mạnh cánh cửa mấy cái đáng tiếc chẳng có tác dụng gì, Phó Tuyệt Ca khẩn trương nhìn khắp phòng củi. Nếu nàng nhớ không lầm nương chính là chết trong thời gian nàng bị nhốt ở đây nhưng không rõ là ngày giờ nào, dù sao đứa trẻ bốn tuổi căn bản không thể nhớ nhiều như vậy.

Trong đầu chỉ có một ý niệm phải thoát khỏi đây, vội vàng tìm một chiếc ghế đẩu đẩy đến sát cửa sổ, thử dùng tay đẩy mạnh khung cửa sổ cũ kĩ mấy cái. Đẩy đến cái thứ tám thì cánh cửa mục nát cũng rơi xuống đất khiến bụi mù bay tứ tung, Phó Tuyệt Ca dùng hết sức lực bám vào bệ cửa leo ra ngoài.

Tuổi nhỏ tay ngắn chân ngắn không cách nào duỗi chân đạp đất, liền từ trên bệ cửa nhảy xuống phát ra một tiếng bịch rất lớn.

Tiếng động vừa vặn thu hút nha hoàn gác đêm, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của tam lệnh ái lập tức hô to:

"Tam lệnh ái bỏ trốn rồi!"

Phó Tuyệt Ca quay đầu nhìn, hai chân mày nho nhỏ khẽ chau lại, cố sức chạy vụt đi trong bóng tối. Nha hoàn kia rất nhanh đuổi theo phía sau, chỉ vài ba bước đã túm được tam lệnh ái, cố định hai tay không cho nha đầu tiếp tục chạy.

Thả ra!

"Mẹ nó, ngươi trốn ra bằng cách nào vậy hả? Để đại nương tử phát hiện còn không đánh chết ngươi!"

Phó Tuyệt Ca liều mạng giãy dụa nhưng sức lực hài tử không cách nào đọ lại nha hoàn trưởng thành, đành quay ngoắc lại há miệng cắn mạnh vào cánh tay nha hoàn đến rách toát chảy máu.

Nữ nha hoàn ăn đau vội thả tay ra, Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn nhảy xuống tiếp tục bỏ chạy, nàng hôm nay nhất định phải cứu bằng được nương thân.

Kiếp trước vì tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện mới khiến nương thân bị đại nương tử chèn ép, lần này có thể tái sinh nàng tuyệt không để kết cục bi thảm kia diễn ra. 

Nha hoàn mắt thấy tam lệnh ái sắp chạy mất càng cố sức rống lên để cả công tước phủ đều nghe được, ba chân bốn cẳng đuổi theo thân ảnh nho nhỏ kia. Rất nhanh một đám nha hoàn khác xuất hiện đuổi theo phía sau, một phát túm lấy tam lệnh ái nhấc lên khỏi mặt đất.

Phó Tuyệt Ca điên cuồng giãy dụa, vung chân ngắn đá vào ngực nha hoàn đang kiềm giữ, từ trên cao trực tiếp ngã xuống mặt đất.

"Nha đầu khốn khiếp này!"

Xung quanh bao vây bởi nha hoàn Công tước phủ, Phó Tuyệt Ca mắt thấy khó lòng trốn thoát, thâm tâm lạnh thêm nửa đoạn. Nếu cứ như vậy bị bắt lại nàng đừng mong nghĩ cứu được nương thân, đến lúc đó có hối hận trăm vạn lần cũng bằng thừa.

Một nha hoàn vung tay tát thẳng vào mặt Phó Tuyệt Ca, lớn giọng đay nghiến:

"Ngươi còn dám trốn? Có phải muốn chết rồi hay không!?"

Phó Tuyệt Ca không mở miệng, trừng trừng nhìn đám nha hoàn đang vây kín kẽ, hận muốn một kiếm gϊếŧ hết đám người lang tâm cẩu phế này. Bọn họ đều là thân tín bên cạnh đại nương tử, ra sức chèn ép nương thân và nàng không còn đường sống lay lắt tạm bợ chịu nhục nhã trong Công tước phủ.

Trước vu oan giá họa sau hại chết nương thân, còn dùng lý do bệnh bất đắc kì tử mà chết, rõ ràng chính bàn tay bọn chúng nhuốm đỏ máu của nương thân!

Nhìn cái gì?

Nha hoàn đá mạnh vào Phó Tuyệt Ca, quay sang nha hoàn bên cạnh phân phó:

"Mang nó vào phòng củi, hôm nay trong phủ thiết yến đừng để người khác bắt gặp."

Tiểu nha hoàn vội vã túm cổ áo Phó Tuyệt Ca xốc dậy nhưng nha đầu trong tay giống như không biết mệt tiếp tục giãy, một phát đâm vào đùi ả chạy băng băng về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!