Bát gia~
Một phát nhảy lên chui vào lòng bát gia làm nũng, Phó Tuyệt Ca hạnh phúc cười cong mắt mèo. Đông Phương Tầm Tuyết sớm lấy làm quen, thoải mái dang tay ôm nàng bế lên cao, cảm giác giống như trưởng tỷ bế bồng ấu muội.
"Tiểu ngốc biết ta đến sao?"
"Hôm nay là ngày thứ bảy ngài nhất định sẽ đến thăm ta." Chui đầu vào cổ bát gia cọ dụi một phen:
"Tuyệt Ca nhớ ngài, muốn ngày ngày đều được gặp ngài đi chơi."
"Là muốn đi chơi hay là muốn gặp ta nha?"
"Tất nhiên là muốn gặp ngài!"
Đông Phương Tầm Tuyết khanh khách cười, cố ý đề cao giọng cho mọi người cùng nghe:
"Vậy hôm nay chúng ta chơi trốn tìm đi, tứ hoàng tỷ không đi theo ta càng trốn dễ dàng hơn."
Lời này còn có ý khác chính là chúng ta cùng ra phố chơi, tứ hoàng tỷ không xuất hiện làm phiền! Quen biết tiểu ngốc chưa bao lâu mà bát gia đã bắt đầu lộ đuôi hồ ly rồi?
Hảo a.
Đông Phương Tầm Tuyết liếc mắt nhìn Mi Cát căn dặn:
"Ta sẽ chơi trong viện, các ngươi cứ ở tiền sảnh đợi đi đừng tiến vào làm phiền bọn ta."
Cũng không phải lần đầu bát gia bắt bọn họ đứng ngoài tiền sảnh, miễn không có gì nguy hiểm Mi Cát nhất định sẽ gật đầu đồng ý.
Hai đứa nhỏ vui sướng nắm tay nhau chạy về phía tiểu viện cũ kĩ lần trước, trải qua đám cháy nơi này trở này phế thất bỏ hoang không ai lai vãng, cơ hội đào tẩu thành công càng tăng thêm mấy phần.
Theo lối cũ mon men đến gần cánh cửa hỏng cháy xém phân nửa, Đông Phương Tầm Tuyết dùng sức đẩy mạnh cửa ra, xong xuôi đâu đó Phó Tuyệt Ca mới bò từ từ qua bên kia tường.
Mất vài phân thời gian đã đào tẩu trót lọt, phấn khích nắm tay nhau chạy loạn trên đường lớn, cảm xúc không khác gì lần đầu tiên được ra khỏi phủ.
"Bát gia chúng ta đi đâu chơi đây?"
Đi nghe hát khúc.
Đông Phương Tầm Tuyết nhìn xung quanh xác định vị trí rồi dẫn theo Phó Tuyệt Ca cùng mình đến xướng phường. Trời đổ đại tuyết nên bá tánh cũng hạn chế ra đường, quanh đi quẩn lại chỉ còn vài gian hàng buôn bán, riêng khách điếm và xướng phường vẫn hoạt động náo nhiệt như mọi ngày.
Đúng lúc một lão đầu bán hồ lô đường đi ngang qua:
"Hồ lô đây! Hồ lô đường đây!"
Phó Tuyệt Ca ngơ ngác nhìn theo lão đầu, chẹp chẹp miệng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng ăn qua hồ lô đường, tò mò không biết nó có mùi vị ra sao.
Tinh ý nhận ra ánh mắt tiểu ngốc không còn trên người mình nữa, bát gia ngoái đầu lại, quả nhiên đã bị hồ lô đường câu dẫn tâm trí.
"Đại thúc, ta muốn một xâu."
Tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm bát gia:
"Ngài thích ăn hồ lô đường sao?"
Đông Phương Tầm Tuyết nửa thật nửa đùa nói:
"Tiểu ngốc chảy cả nước bọt ta còn không mua chẳng phải quá thất đức sao?"
Ngài lại khi dễ ta!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!