Hai vị hoàng tước nhiều lần đến phủ chơi nếu không mời lại dùng cơm thì có chút không phải phép, Phó Công tước cũng nhân cơ hội này tranh thủ lấy lòng quyền quý nhân.
Người ngoài không biết nhìn vào cho rằng Phó gia hưởng muôn vạn thánh sủng sống vô cùng sung túc, muốn mưa được mưa muốn gió được gió.
Thật ra mọi chuyện không phải như thế.
Phó gia lão tổ xuất thân thương nhân buôn bán gạo trắng và muối đường, giữa lúc loạn lạc vô tình cứu được một mạng của Thái tổ mà may mắn toàn gia được hưởng phúc về kinh làm quan.
Đến đời phụ thân Phó Công tước bắt đầu tu chí học hành nhưng chỉ đỗ đến tú tài, xấu hổ sống dựa vào ân sủng của hoàng tộc mà không dám ngẩng đầu làm người.
Tiếp nối chí hướng phụ thân Phó Công tước cũng dùi mài kinh sử mong đỗ đạt rạng danh tổ tông, đáng tiếc hắn chẳng có tiền đồ gì cả đành tiếp tục lay lắt duy trì phủ Công tước bằng việc nịnh bợ hoàng tộc.
Nhớ lại kiếp trước đệ muội tước quý đều chẳng làm nên trò trống gì, thậm chí còn học theo lão Công tước lay lắt sống.
Phó Công tước dặn dò hạ nhân chuẩn bị một bàn thiện thực phi thường phong phú thiết đãi hai vị hoàng tước, bây giờ tranh thủ lấy lòng ngày sau càng dễ dàng gả nhi nữ đi.
Trên bàn chỉ có tước quý quân quý được ngồi, còn cùng nghi đệ muội thì phải ra sau bếp ăn riêng. Phó Tuyệt Ca được A Xán ôm lên ghế cao, thoải mái duỗi thẳng hai chân được bọc trong tất lông dày.
Dựa vào phụ thân chiếu cố Phó Yên Ca trùng hợp ngồi giữa hai vị hoàng tước, đầu tóc chải gọn gàng xinh đẹp, váy lụa thêu rũ xuống hai bên đặc biệt thướt tha.
Đông Phương Tầm Liên đặc biệt thỏa mãn trước sự trùng hợp này, vui vẻ cùng Phó Yên Ca tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Đợi mọi người đến đông đủ lão Công tước bắt đầu dõng dạc đứng lên nói:
"Mấy hôm nay nhi nữ được nhị vị hoàng tước hết mực chiếu cố, trong lòng ta đặc biệt cảm động, cũng nhân cơ hội này đa tạ nhị vị không chê bai nhi nữ. Thật sự ra nhi nữ nhà ta rất bướng bỉnh nhiều lúc lại không hiểu chuyện…"
Phó Tuyệt Ca đợi không được lão dong dài nói xong đã cầm đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng, sáng sớm không cho ăn thì thôi còn bắt nàng nghe nói nhảm, phí sức!
Đông Phương Tầm Liên phát hiện đầu tiên lập tức trêu cợt:
"Tam lệnh ái có vẻ rất đói rồi."
"Ta đói hay không liên quan gì đến ngài?"
Nháy mắt mặt lão Công tước đen như nhọ nồi:
"Phó Tuyệt Ca! Phụ thân đang nói ngươi không được ăn, thật không có phép tắc gì cả."
Phó Tuyệt Ca sẵn đũa ném vào chén Đông Phương Tầm Liên một miếng thịt giò:
"Tứ gia cũng ăn rồi đấy thôi."
"Úc? Ngươi đây là muốn ta trở thành đồng phạm sao?"
Phó Tuyệt Ca không có tâm tư nghe nói nhảm, tiếp tục uống ngụm canh cá nóng hổi.
Mặt Phó Công tước càng lúc càng khó coi:
"Càn quấy, ngươi nghĩ…"
"Công tước đại nhân đừng nói nữa, chúng ta cùng nhau ăn có được không, ta cũng cảm thấy có chút đói."
Bát gia đã nói thế Phó Công tước không thể làm gì khác đành cúi đầu nuốt giận thỏa hiệp, đợi nhị vị hoàng tước về rồi nhất định phải dạy dỗ lại nha đầu ngoan cố này.
Đông Phương Tầm Tuyết cúi xuống nhìn Phó Tuyệt Ca:
"Ăn từ từ coi chừng nghẹn."
Tự tay bóc vỏ tôm đặt vào chén của bát gia, giọng nói trẻ con nị nị nhu nhuyễn phát ra: Bát gia, cho ngài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!