Chương 15: (Vô Đề)

Nửa đêm bị âm thanh tách tách đánh thức, A Xán thoáng thấy thứ gì đó lóe sáng vội vã ngồi bật dậy, đập vào mắt là khói bay nghi ngút và lửa bén cháy lan vào tận bình phong.

Hốt hoảng cầm bình trà đổ ào lên than lô giảm bớt khói trong ngọa phòng rồi chạy đến bên giường lay tỉnh tứ nương tử.

"Tứ nương tử viện tử cháy rồi!"

Lưu thị mơ hồ tỉnh dậy, đầu tiên nhìn thấy gương mặt kinh hoảng của A Xán:

"C -Chuyện gì xảy ra?"

"Viện tử chúng ta cháy rồi, mau mau chạy thôi!"

Kinh hồn táng đảm ngồi bật dậy, quay sang bên cạnh Phó Tuyệt Ca vẫn ngủ say, Lưu thị đành dùng sức đánh vào người nàng thật đau.

"Tuyệt Ca mau tỉnh! Mau tỉnh!!!"

Phó Tuyệt Ca ăn đau gượng mở mắt nhìn, xộc vào mũi mùi gỗ cháy nồng hăng:

"Nương thân giảm bớt than lô đi."

"Viện tử cháy rồi, chúng ta phải ra khỏi đây!!"

Cơn buồn ngủ nháy mắt tan biến, Phó Tuyệt Ca luống cuống nhảy xuống giường mang hài vào rồi cùng A Xán đỡ nương thân lên luân ỷ. Cửa chính đã cháy không thể thoát ra bằng được, đành phải vòng ra gian tắm rửa bưng nước thừa trong bồn dập bớt lửa.

Đáng tiếc lửa cháy do dầu khó mà dập tắt được, tình thế nguy cấp không cho Phó Tuyệt Ca nhiều thời gian suy nghĩ. Ngẩng đầu nhìn xung quanh phát hiện cửa sổ cũ ngay gần đó, nhưng do trời chuyển lạnh nên A Xán đã đóng thêm ván gỗ đè lên, bây giờ các nàng không thể mở nó ra được.

"Lệnh ái chúng ta phải làm sao đây?"

Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, vội lấy khăn quấn kín mặt rồi cầm theo một cuộn giấy. Lửa gặp giấy lập tức bắt cháy, nhanh chóng quay trở lại dí lửa vào trong khung cửa sổ cũ. Giấy dán cửa hừng hực bốc cháy dữ dội, đám cháy ngoài kia cũng đã lan đến giường ngủ.

Trái tim trong ngực thình thịch đập vang, hơi thở từng chút bị tước đoạt.

Đốm lửa cháy lan khắp toàn bộ khung cửa sổ thì đám cháy đã bén bình phong đến gần chỗ các nàng đang đứng. Phó Tuyệt Ca cầm lấy bình hoa ném mạnh vào trong cửa sổ, cạch cạch vài tiếng khung cửa cũ đổ rầm xuống đất.

Nhanh lên!!

Cùng A Xán đỡ nương thân đứng dậy khỏi luân ỷ, dùng sức đưa nàng theo lối cửa sổ ra ngoài. Bệ cửa sổ nóng hừng hực như than rèn chạm vào liền bỏng tay, Lưu thị bám vào hai bên vách leo xuống, cánh tay toàn bộ lưu lại dấu tích vết bỏng đỏ ửng.

A Xán bế nhanh Phó Tuyệt Ca đặt lên bệ cửa, rồi bản thân cũng bám lên bệ cửa nóng rát cùng nàng nhảy xuống.

Thoát chết trong gang tấc khiến mọi người đều không dám hít thở, trừng trừng mắt nhìn đám cháy lan ra khắp viện tử.

"Nhất định là đại nương tử giở trò!"

A Xán tức đến khóc lóc thê thảm:

"Chỗ này cháy thành như vậy cũng không ai đến cứu, bọn họ rõ ràng muốn lấy mạng chúng ta!"

Phó Tuyệt Ca chăm chú quan sát đám cháy càng lúc càng lớn, nhỏ giọng thì thầm:

"Là các ngươi bức ta vậy thì đừng trách ta độc ác."

Chống tay xuống đất đứng dậy, Phó Tuyệt Ca đi xung quanh tìm kiếm một lượt, quả nhiên tìm được chậu đựng dầu hung thủ để lại.

Bên trong chậu còn một ít dầu lửa, nàng liền bưng chậu chạy thẳng đến viện tử gần đó đổ trước cửa tiện tay châm một mồi lửa.

A Xán trong thấy kinh hồn gào lên: Tam lệnh ái.

Mau giúp ta! Phó Tuyệt Ca rống thẳng vào mặt A Xán:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!