Nhập đông trời trở lạnh, Phó Tuyệt Ca chui rúc ở trong chăn không ra ngoài đường, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn ra cửa mong ngóng bát gia đến thăm.
Cảm giác này có chút giống với kiếp trước nàng ngày ngày mòn mỏi chờ đợi bóng dáng Đông Phương Tầm Liên.
"Lệnh ái không đi đào khoai nữa sao?"
Phó Tuyệt Ca yếu ớt lắc đầu cự tuyệt, đem đầu vùi ngược vào trong chăn:
"Bát gia sao vẫn chưa đến thăm ta nữa chứ."
Lưu thị vỗ vào mông nàng mấy cái khiển trách:
"Ngươi là lệnh ái, có dáng vẻ một lệnh ái xem nào."
Yếu ớt bĩu môi, lại xoay sang một bên, mắt hấp háy nhìn lớp chăn bông. Nếu tính cả hôm nay thì đã hơn sáu ngày vậy mà nửa điểm tung tích của bát gia cũng không thấy đâu, Phó Tuyệt Ca lăn trái lăn phải, không yên tâm ló đầu nhìn tiếp ra ngoài sân.
Chẳng có gì ngoài một màn tuyết bay trắng xóa.
Vừa vặn ngoài cửa xuất hiện thân ảnh nha hoàn hầu hạ bên cạnh Đại nương tử:
"Tam lệnh ái thỉnh ra đại sảnh gặp mặt các vị hoàng tước."
Phó Tuyệt Ca vén chăn xuống quá cổ, ngơ ngác nhìn sang mẫu thân, thấp giọng hỏi lại lần nữa: Các vị?
Lưu thị không khỏi lo lắng nhắc nhở nàng:
"Ngoài kia có hoàng tước thì nên chừng mực, tuyệt đối không được càn rỡ giống lần trước."
Ta biết rồi.
Chậm chạp leo xuống giường, Phó Tuyệt Ca cùng A Xán rời khỏi tiểu viện tử, trong lòng thấp thỏm lo âu. Rốt cuộc các vị hoàng tước gồm những ai? Liệu có sự xuất hiện của Đông Phương Tầm Liên hay không?
Đường đến tiền sảnh không nghĩ lại ngắn như vậy, khẩn trương kiễng chân nhìn lén vào trong, thấp thoáng thấy hai bóng lưng có chút quen thuộc. Tim Phó Tuyệt Ca đập thình thịch vang dội, lẩm bẩm cầu nguyện không phải người nàng đang nghĩ đến.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Phó Công tước đưa mắt ra nhìn rồi nói:
"Tam nha đầu vào trong bái lạy hai vị hoàng tước đi."
Hai người được gọi đến đồng loạt nhìn về phía nàng, một người là bát gia, người còn lại thì có chút quen mắt. Phó Tuyệt Ca bước nhanh vào trong tiền sảnh, hướng nhị vị hoàng tước khom lưng hành lễ.
"Tuyệt Ca bái kiến các vị hoàng tước, hoàng tước an hảo."
An hảo. Đông Phương Tầm Tuyết hướng nàng cong mắt cười:
"Tiểu ngốc đứng lên đi, sàn nhà có điểm lạnh coi chừng phong hàn nhập thể."
Phó Tuyệt Ca lóng ngóng đứng vững vàng trên sàn, trộm liếc nhìn người bên cạnh bát gia, hai chân mày từ từ nhíu chặt. Điệu cười cùng ánh mắt như một khuôn đúc ra, khẳng định không ai khác chính là nữ nhân cặn bã Đông Phương Tầm Liên.
Phát hiện ánh mắt thù địch của Phó Tuyệt Ca, Đông Phương Tầm Liên bất khả tư nghị lên tiếng:
"Tiểu lệnh ái chúng ta từng gặp mặt nhau sao?"
Chưa từng.
Hời hợt đáp lại hai từ, Phó Tuyệt Ca quay sang nắm lấy cổ tay bát gia:
"Chúng ta đá túc cầu đi."
Được thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!