Chương 12: (Vô Đề)

"Vài hôm nữa là sinh thần của ngươi, Tuyệt Ca, ngươi có muốn lễ vật gì không?"

Phó Tuyệt Ca đang cặm cụi bới đất đào khoai, nghe nương thân nói cũng không ngẩng đầu lên, kiên trì dùng mai xúc từng nắm đất vứt qua bên cạnh.

"Ta muốn một con búp bê A Phúc."

Lưu thị ngồi luân ỷ bên cạnh nghe xong chỉ lắc đầu thở dài:

"Ngươi nha đầu này không cần keo kiệt với bản thân, một con búp bê A Phúc đáng giá bao nhiêu, ngươi không muốn có y phục mới sao?"

"Y phục ta mặc còn được, không cần thiết may mới làm gì."

Lật nắm đất lôi ra được hai ba củ khoai lang chất vào thúng tre, tiếp tục xoay qua hướng khác xúc từng mai từng mai tìm khoai. Mấy hôm trước Phó Tuyệt Ca vô tình phát hiện một dây khoai lang trong sân mới biết trước đây mảnh vườn này được dùng để trồng khoai.

Nhưng từ khi mẫu tử nàng dọn vào thì nha hoàn không dám trồng khoai ở đây nữa, tự nhiên số khoai này thuộc quyền sở hữu của nàng, mỗi ngày đào lên vài củ vùi tro uống trà.

"Lệnh ái cẩn thận coi chừng đứt dây khoai."

Tiểu lệnh ái say sưa thu hoạch khoai còn A Xán bận rộn trồng mầm khoai để vài tháng sau vẫn có khoai để ăn.

Nương thân.

Bưng thúng khoai đến trước mặt nương thân khoe chiến tích:

"Nhi nữ đào được rất nhiều khoai, chúng ta nướng lên ăn có được không?"

"Được thôi, đợi A Xán trồng xong khoai sẽ chuẩn bị lò than cho ngươi nướng khoai."

Phó Tuyệt Ca thích thú cười không thấy hai mắt, tiếp tục ôm thúng khoai chạy qua chạy lại tìm thêm chỗ để đào. Mảnh sân tương đối rộng muốn xới hết lên để tìm khoai cũng mất hai ba ngày, chỉ có thể mỗi ngày ra xới vài chỗ kiểm tra nếu không có thì đổi qua chỗ khác.

Ngồi xổm xuống đào thử chỗ đấp xốp được vài mai thì phát hiện khoai lang lú đầu, Phó Tuyệt Ca mừng rỡ dùng sức kéo củ khoai từ dưới đất lên. Bùn đất bắn lung tung ra quần áo, tuyết lạnh thấm ướt vạt váy nhịn không được rùng mình một cái.

A Xán nhìn qua cười cong hai mắt:

"Lệnh ái nghịch ngợm quá lại làm bẩn quần áo rồi."

Hắc!

Đặt củ khoai béo mập vào trong thúng, thử đào xung quanh xem thử còn gì nữa không. Bình thường khoai mọc theo dây nếu khu vực này có củ thì nhất định còn hai ba củ ở xung quanh.

Lưu thị đẩy luân ỷ đến bên cạnh nhi nữ ngốc nghếch, đem áo choàng phủ lên thân thể nàng:

"Đào như vậy đủ rồi, vào phòng nghỉ ngơi đi coi chừng cảm lạnh."

"Không sao, ta đào thêm vài củ để dành cho bát gia."

Biết khuyên không được Lưu thị đành ngồi lại quan sát nhi nữ đào khoai.

Này!

Tiếng quát đặc biệt lớn thu hút sự chú ý của mọi người trong sân, không ai nói ai đồng loạt ngoái đầu nhìn thử. Hóa ra là nhị lệnh ái Phó Yên Ca đang đứng ở ngoài cổng ngửa cổ hống to, hai mắt hạnh mở to như muốn thị uy với mẫu tử các nàng.

Phó Tuyệt Ca đặt lại mai vào thúng tre, nheo mắt đứng dậy quan sát Phó Yên Ca.

Nhị tỷ đến tìm ta?

Phó Yên Ca hung hăng bước vào trong sân, thuận tay chộp lấy hộp phủ nhung trong tay nha hoàn giơ trước mặt Phó Tuyệt Ca:

"Cho ngươi xem, là bát gia tặng cho ta đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!