Có thế nào nàng cũng là thân mẫu của Hoàng hậu tương lai, quan gia dĩ nhiên không dám xé rách mặt nạ với nàng.
Hạ nhân nhanh chóng trở về, cung kính quỳ xuống báo cáo:
"Trong phòng tam lệnh ái không có bất kì chuỗi trân châu nào, nô tỳ có tìm kiếm ngoài vườn nhưng cũng không có."
Phó Tuyệt Ca hai mắt uông uông nước mở miệng:
"Tuyệt Ca thật sự không có trộm đồ của Đại nương tử, tại sao Đại nương tử luôn hoài nghi ta?"
Trên mặt Đại nương tử lộ rõ vẻ kinh sợ, nha hoàn thân tín quay về báo tin đã cất kĩ chuỗi trân châu trong ngăn kéo không thể nào chớp mắt đã biến mất.
"Các ngươi đã tìm kĩ rồi chứ?"
Phó Công tước có chút ê ẩm mặt mũi, trừng mắt với Đại nương tử:
"Nàng muốn náo nhiệt cái gì, thân là Đại nương tử vu oan cho hài tử bốn tuổi không thấy xấu hổ sao?"
"Ta không có, chính mắt nha hoàn của ta thấy tam lệnh ái vào phòng trộm chuỗi trân châu cho Lưu thị!" Đại nương tử vung tay lên trời muốn phát thệ:
"Ta cam đoan không nói dối nửa chữ, bằng không trời…"
"Cái này không phải là chuỗi trân châu của Đại nương tử sao?"
Từ trong tay áo Đại nương tử rơi ra một thứ gì đó lấp lánh, nha hoàn nhanh chóng chạy đến nhặt lên xem thử:
"Đại nhân, là chuỗi trân châu của Đại nương tử."
Nháy mắt mặt Đại nương tử cắt không còn giọt máu, kinh hãi chụp lấy chuỗi trân châu lật trái lật phải, đây đúng thật là chuỗi trân châu của nàng.
"K -Không, không phải, cái này…"
Lão Công tước đặc biệt xấu hổ, hắn cứ như vậy nghe lời Đại nương tử dắt mũi vu oan cho một hài đồng bốn tuổi chưa hiểu chuyện.
Nếu sự tình hôm nay đồn đãi ra ngoài hắn không biết lấy mặt mũi đâu mà nhìn đồng liêu.
"Đừng nói nữa, chưa đủ mất mặt sao?"
Mặt Đại nương tử vặn vẹo khó coi, bất quá tang chứng vật chứng đều có đủ khó mà chối cãi, đành ngồi lại xuống ghế suy nghĩ biện pháp xử lý.
"Có lẽ là do ta để quên trong tay áo nên mới tưởng mất…"
"Ban nãy Đại nương tử nói nha hoàn của ngài thấy ta trộm đồ, rốt cuộc ta đã làm gì khiến nàng không vừa ý?"
"Hoa mắt thôi, ngươi không cần để tâm."
Phó Tuyệt Ca hai mắt ẩm ướt đỏ hoen, không chút do dự đánh gãy lời đại nương tử:
"Hoa mắt sao có thể nói Tuyệt Ca trộm đồ? Chuyện này đồn đãi ra ngoài không chỉ Tuyệt Ca hổ thẹn mà cả Khang Ninh Công tước phủ này đều phải hổ thẹn!"
Đại nương tử á khẩu, trừng trừng mắt nhìn tiểu nha đầu còn chưa mọc đủ lông mao mà dám chính diện công kích nàng.
Há miệng định nói tiếp thì quan gia đã tranh thủ mở miệng:
"Chuyện hôm nay đến đây thôi, Đại nương tử hảo hảo quản giáo hạ nhân, còn Tuyệt Ca thì quay về phòng đi."
Sớm đoán biết lão Công tước không dám trở mặt với Đại nương tử, Phó Tuyệt Ca cũng không định tranh chấp đến cùng, ngoan ngoãn rời khỏi tiền sảnh trở về viện tử.
Xung quanh yên tĩnh trở lại Phó Công tước mới quay sang quắc mắt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!