Edit: Arisassan
Ngón tay Ninh Vũ giật giật, vẫn không chịu đựng nổi tình trạng chỉ cần vươn tay ra là chạm được vào Tống Ngôn Khê nhưng lại không thể chạm được như hiện giờ, lập tức đặt bút lông trong tay xuống, ôm eo Tống Ngôn Khê rồi áp môi mình vào môi y, sau đó, sau đó hắn cũng không biết nên làm gì nữa.
Tống Ngôn Khê vừa định mở miệng nói chuyện, môi Ninh Vũ liền trượt vào trong một chút, cả người đột ngột run rẩy cả lên, có lẽ là do bản năng nên Ninh Vũ vô sự tự thông, chỉ muốn càng gần hơn một chút, càng thân cận với nhau hơn một chút, đầu lưỡi liền tiến vào, liếm mút đến mức thanh âm chụt chụt vang vọng khắp nơi.
Mãi đến khi cả hai dần dần không thể hô hấp thoải mái được, Ninh Vũ mới lưu luyến rời khỏi môi của Tống Ngôn Khê, theo đó mà kéo ra một sợi chỉ bạc, Ninh Vũ thấy thế liền đưa tay lên lau sạch giúp Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê hai mắt mông lung, eo mềm nhũn đến mức phải dựa cả người vào Ninh Vũ mới miễn cưỡng đứng vững được, căn bản không hề biết phải phản ứng ra sao.
Ninh Vũ nhìn đôi môi đỏ tươi của Tống Ngôn Khê, không nhịn được tiến lại gần mổ thêm 2 lần nữa:
"Tống Ngôn Khê, hồi nãy ngươi ăn vụng kẹo mật phải không?"
Tống Ngôn Khê hồi thần lại, thấy Ninh Vũ đứng gần y như vậy, sắc đỏ cũng lan ra khắp cổ, lập tức dùng sức đẩy Ninh Vũ ra, bản thân thì chống bàn chạy sang phía đối diện, cách Ninh Vũ một cái bàn, run lẩy bẩy nói:
"Ngươi, ngươi đừng tới đây."
Hiện tại Tống Ngôn Khê tựa như một chú mèo con đang dựng lông, trốn tuốt trên nóc tủ cao chót vót, bày ra tư thế cảnh giác với tất cả mọi người.
Ninh Vũ liếm môi một cái, thấy đã đủ rồi, cũng không kích thích Tống Ngôn Khê thêm nữa, tự mình trở về chỗ ngồi tiếp tục luyện chữ.
Đáng thương cho Tống Ngôn Khê, mặc dù có ký ức từ đời trước, nhưng Ninh Vũ chưa từng chạm vào y, y cũng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nam nhân nào khác. Kết quả hiện tại Ninh Vũ chỉ cần dựa gần vào y hơn bình thường một chút, y liền hoảng hốt cả lên, hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được.
Tống Ngôn Khê cầm một quyển sách lên, ngồi lại vào chỗ ngồi của mình, thế nhưng y không thể nuốt được chữ nào trong sách, không phải y thất thần, mà là thỉnh thoảng y lại không nhịn được liếc sang chỗ Ninh Vũ một chút.
Trong lòng thì thầm mắng bản thân không có tiền đồ, không biết rút kinh nghiệm, người làm chuyện đó với y không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn có thể ngồi viết chữ vô cùng nghiêm túc, vậy mà y lại tinh thần không yên nghĩ đông nghĩ tây. A a a! Điên chết mất.
Ninh Vũ đáng ghét, Ninh Vũ xấu xa. Đúng là một kẻ khốn nạn mà!
Ninh Vũ không hề biết mấy suy nghĩ xoắn xuýt nọ của Tống Ngôn Khê, chỉ cần hắn xác định được mục tiêu, hắn sẽ chăm chỉ cố gắng hoàn thành, đây cũng là một trong số những ưu điểm ít ỏi của hắn. Làm xong bài tập Liễu phu tử giao cho, Ninh Vũ bắt đầu đọc Thiên Tự Văn.
Tống Ngôn Khê hừ hừ hai tiếng trong bụng, cái đấy chỉ có tiểu hài tử mới học thôi, Ninh Vũ lớn tuổi rồi, nhưng vẫn chưa học được, đúng là mất mặt mà.
Tống Ngôn Khê rất muốn lấy sách gõ đầu mình một cái, tại sao y cứ mãi nghĩ đến tên đáng ghét kia vậy.
Đời trước sau khi y thành thân với Ninh Vũ, quan hệ giữa Ninh Vũ và Viên Trí Chi càng ngày càng thân mật, chẳng bao lâu sau, Ninh Vũ liền cưới Viên Trí Chi vào cửa.
Tống Ngôn Khê cũng không biết y và Viên Trí Chi ai mới là người đáng thương hơn, Ninh Vũ cùng Viên Trí Chi phu phu ân ái, hai người vượt qua bao chông gai thử thách để đến được với nhau, trong thoại bản còn viết một cố sự lấy cảm hứng từ hai người, khiến cho rất nhiều tiểu ca nhi phải ngưỡng mộ.
Cuối cùng, quãng thời gian nồng tình mật ý còn chưa qua đi, Ninh Vũ liền gặp một chân ái khác.
Tống Ngôn Khê cảm thấy Viên Trí Chi cũng có chút đáng thương, lúc Ninh Vũ nạp người thị lang mới vào phủ, tình cảnh vô cùng náo nhiệt, còn Viên Trí Chi thì một mình đứng trong góc tối nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong tiền đường, giống như y khi đứng nhìn cảnh tượng Ninh Vũ đùa giỡn với Viên Trí Chi trong lễ bách hoa.
Nhớ lại chuyện cũ, Tống Ngôn Khê liền tức giận vỗ bàn một cái, nam nhân đều là những kẻ khốn nạn có mới nới cũ, bạc nghĩa bạc tình, Ninh Vũ chính là kẻ khốn nạn nhất trong số đó.
Tay của Tống Ngôn Khê cũng vì thế mà đau đến mức ứa cả nước mắt, phải vẩy vẩy tay cho hết đau.
Ninh Vũ bị thanh âm vang lên làm hết hồn, đi về phía trước vài bước liền trông thấy bàn tay của Tống Ngôn Khê đỏ ửng cả lên.
"Buông ra, ta không cần lòng hảo tâm giả, giả dối của ngươi."
Ninh Vũ đưa đầu sát vào bàn tay của y, thổi thổi từng luồng gió ấm áp vào bàn tay, ôn nhu dỗ dành:
"Phù phù là hết đau nha." Mỗi khi hắn bị thương, cha đều thổi như thế này để dỗ hắn.
Sau khi thổi xong, Ninh Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tống Ngôn Khê, bọng nước ngập trong mắt của Tống Ngôn Khê lập tức chảy xuống. Ninh Vũ nâng khuôn mặt y lên, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt còn vươn lại trên khoé mắt của Tống Ngôn Khê, nhìn y rồi nói:
"Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là một tiểu ca nhi kỳ lạ mà. Lúc nào cũng tự làm tổn thương bản thân." Đời trước thì dùng lửa tự thiêu, hiện tại thì vỗ bàn làm đau tay mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!