Chương 46: (Vô Đề)

Edit: Arisassan

Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê đi trên đường.

Trong lòng Tống Ngôn Khê ngập tràn tâm sự, y cố gắng tự lừa mình dối mình mà an ủi bản thân, cha và phụ thân cũng nói rồi, bọn họ còn trẻ, không vội chuyện hài tử được, nói không chừng lúc họ không ngờ nhất thì hài tử lại tới ấy chứ. Thế nhưng, Hạ Như Phong thành thân không lâu đã có hài tử, cả Viên Trí Chi cũng vậy.

Y và phu quân thì không có một chút động tĩnh nào, có lẽ y thật sự không thể sinh được tiểu bảo bảo, do y trọng sinh lại một đời, dùng hết phúc khí, để có cơ hội bù đắp những tiếc nuối đời trước của mình. Thế gian này không có chuyện gì là thập toàn thập mỹ cả, sao y có thể mong mọi chuyện thuận lợi mà không muốn trả giá thứ gì chứ.

Chuyện của Hạ Như Phong và Cao Thịnh hôm nay đã xé tan vỏ bọc che giấu vẻ nhu nhược bên trong của y. Y nên chấp nhận sự thật từ sớm mới phải.

"Ngôn Khê, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì."

Hai mắt của Ninh Vũ ảm đạm đi một chút, sau đó giả vờ như không có chuyện gì: "Mấy ngày nữa chẳng phải Tống phủ sẽ có chuyện vui sao? Ta thấy người Tống phủ đang chuẩn bị rầm rộ lắm."

"Ừa, đại ca phu bình an sinh được hài tử, định tổ chức tiệc đầy tháng."

Tại sao thời gian gần đây người người xung quanh hắn không mang thai thì cũng sinh con vậy?

Ninh Vũ nhất thời không tìm được chủ đề gì để nói nữa.

Khoang miệng của Tống Ngôn Khê đắng chát vô cùng, hai người rõ ràng cách nhau gần như vậy, bầu không khí trầm mặc kia lại tựa như đang chia tách bọn họ ra hai thế giới khác nhau. Y biết phu quân không muốn nhắc tới chuyện hài tử, thế nhưng Ninh Vũ càng kiêng kỵ thì càng tỏ rõ hắn quan tâm đến chuyện này đến mức nào.

Ngày hôm đó Tống phủ vô cùng náo nhiệt, Ninh Vũ ở ngoài sân phụ giúp một tay, Hạ Như Phong cùng Cao Thịnh cũng tới góp vui, Hạ Như Phong vừa che chở cho Cao Thịnh vừa cười không thấy răng không thấy mắt, chỉ trong chốc lát, xung quanh đó ai cũng biết chính quân của hắn mang thai.

Tống Ngôn Khê thì đang ngồi trong phòng thiếu chủ quân, nhìn cục nắm bé nhỏ nằm trong tã lót trắng mịn, nhìn một cái liền nhìn chằm chằm không rời mắt. Cả bàn tay của tiểu bảo bảo còn không to bằng một ngón tay của y, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối dễ vỡ, khiến y không dám chạm vào dù chỉ một cái.

"Nó đang ngủ à?" Thanh âm của Tống Ngôn Khê cực kỳ nhỏ, sợ sẽ đánh thức tiểu bảo bảo.

"Ngươi ôm nó một cái đi."

"Không không." Tống Ngôn Khê sợ hãi xua tay, sợ mình sẽ làm rơi tiểu bảo bảo, chỉ đành phải ngồi một bên nhìn chằm chằm.

"Không sao đâu, để ta dạy cho ngươi. Coi như là luyện tập trước vậy." Tống thiếu chủ quân đặt cục nắm kia vào trong ngực của Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê lập tức cứng cả người, động đậy một chút cũng không dám.

"Đừng sợ, một tay thì đỡ đầu, tay còn lại thì đặt trên eo."

Tiểu bảo bảo chợt phun ra một hàng bong bóng. Tống Ngôn Khê nhìn mà hai mắt đều sáng cả lên: "Ngươi nhìn đi, nó thổi bong bóng kìa."

Tống thiếu chủ quân ngắm nhìn bộ dáng của Tống Ngôn Khê, cười nhu hoà: "Ngôn Khê đúng là rất thích hài tử nhỉ, sau này ngươi chắc chắn sẽ là một người cha vô cùng tốt."

Nụ cười trên mặt của Tống Ngôn Khê chợt tan đi vài phần: "Ừ."

Do có người chúc đại ca y song hỷ lâm môn, Tống Ngôn Khê nhìn tiểu bảo bảo rồi hỏi: "Trong nhà còn chuyện vui khác nữa à? Ta nghe thấy người ta chúc song hỷ lâm môn."

"Đúng thế, một thị lang của đại ca ngươi cũng đã mang thai ba tháng, nhiều con thì nhiều phúc."

Tống Ngôn Khê mờ mịt ngẩng đầu nhìn đại ca phu, trên mặt Tống thiếu chủ quân không hề có bất kỳ vẻ khác thường nào. Tống Ngôn Khê cũng không biết nên bày ra biểu tình gì. Sao có người có thể vui vẻ vì phu quân của mình có hài tử với người khác được? Tại sao nam nhân luôn nghĩ rằng chỉ cần là hài tử của mình, chủ quân của hắn đều sẽ yêu thương thậm chí là chăm sóc tựa như nhi tử ruột thịt của mình chứ?

Lúc Tống Ngôn Khê cùng Tống thiếu chủ quân ôm hài tử đi ra ngoài, Tống thiếu chủ quân chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Ngôn Khê, ngươi rất may mắn."

May mắn? Ta may mắn chỗ nào? Tống Ngôn Khê cúi đầu nhìn bụng mình.

Tống Ngôn Khê vừa bước vào sân, Ninh Vũ đã lập tức trông thấy, sau đó đến dẫn Tống Ngôn Khê ngồi xuống ăn thức ăn. Hạ Như Phong và Cao Thịnh cũng ngồi chung với hai người Ninh Vũ.

Tống Ngôn Hạo ôm hài tử trong tay, đang nói gì đó với người đứng ngay trước mặt, bên người ngoại trừ Tống thiếu chủ quân, còn có một tiểu ca nhi xinh đẹp trẻ tuổi với phần bụng hơi nhô lên một chút, hình như là thị lang của Tống Ngôn Hạo.

Hạ Như Phong bóc đậu phộng đặt vào bát của Cao Thịnh, đặt một cái rồi tự mình ăn một cái, nhìn cảnh tượng trước mắt mà thở dài nói: "Ai, Tống đại ca đúng là nhân sinh đắc ý. Nghe nói vị kia ở Viên gia do náo loạn chuyện gì đó nên hài tử bị sinh non. Qủa nhiên, ngu ngốc thì cưới một người là đủ rồi, nhiều hơn thì không quản được đâu. Tuy nhiên Tống đại ca lại hoàn toàn khác với chúng ta, dù hậu viện có bao nhiêu người đi chăng nữa, bọn họ đều có thể chung sống hoà bình với nhau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!