Edit: Arisassan
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, đảo mắt một cái đã tới ngày thi của Ninh Vũ. Tống Ngôn Khê còn sốt sắng hơn cả Ninh Vũ nữa. Y kiểm tra quần áo cùng đồ vật cần mang theo thật nhiều lần, chỉ sợ sẽ để quên cái gì đó. Sáng sớm còn tự mình nấu một ít cháo cùng đồ ăn sáng giản dị.
Nếu không phải Ninh Uyên có nhiệm vụ cần làm thì chắc chắn cũng tới để đưa Ninh Vũ đi thi rồi. Ninh Vũ thì lại không muốn để cha cùng Tống Ngôn Khê đưa mình đi, chỉ có trẻ con do người lớn không yên lòng mới đưa tới tận cửa phòng thi thôi, hắn đã là người lớn rồi mà.
Ninh cha cũng vô cùng hưng phấn, đây dù sao cũng là lần đầu tiên Ninh Vũ tham gia thi đồng sinh, trước đây gọi cỡ nào hắn cũng lười học, cũng không muốn đi thi, đây là lần đầu tiên Ninh Vũ chủ động làm chính sự, dù kết quả có thế nào thì Ninh cha chắc chắn vẫn sẽ vui mừng khích lệ một phen.
Dọc đường họ gặp phải Hạ Như Phong, biểu tình trên mặt Hạ Như Phong cực kỳ khổ sở, vừa trông thấy Ninh Vũ thì hai mắt đều bốc cháy cả lên, nhanh chóng chạy tới đập vai Ninh Vũ: "Do ngươi hại ta hết đấy, tại ngươi mà lão già nhà ta cũng bắt ta phải đi thi, còn cắt mất tiền tháng của ta nữa. Đang yên đang lành tự nhiên đi thi đồng sinh gì đó chi vậy? Do rượu uống chưa đủ ngon sao?
Hay là do cưỡi ngựa chọi gà chơi không vui nữa?"
"Có đau chỗ nào không?" Tống Ngôn Khê vội vàng xoa xoa vai Ninh Vũ, nghe hắn đáp lời xong liền vô cùng bất mãn mà nói với Hạ Như Phong: "Ngươi bị cái gì vậy? Lát nữa phu quân còn phải cầm bút viết chữ nữa đó, đánh như thế lỡ tổn thương bả vai của hắn thì phải làm sao bây giờ?"
Hạ Như Phong đầy mặt khiếp sợ nhìn Tống Ngôn Khê, rồi đưa tầm mắt nhìn về phía Ninh Vũ, trong đầu nghĩ rằng một đại thiếu gia phong lưu nhẹ nhàng như hắn, ngoại trừ quả ớt nhỏ nhà hắn ra thì chưa có tiểu ca nhi nào phát hoả với hắn như vậy, còn là vì tên Ninh Vũ này nữa chứ, ngay lập tức cảm thụ được các loại chua xót đắng cay dạo qua trong lòng mình một vòng. Rõ ràng hắn phong lưu phóng khoáng, biết ăn nói hơn nhiều mà, Ninh Vũ nào được tiểu ca nhi hoan nghênh hơn hắn chứ?
Sau đó hắn trông thấy Ninh Vũ nở một nụ cười đắc ý về phía hắn, rồi cúi đầu thỏ thẻ thì thầm với Tống Ngôn Khê. Tình cảnh này khiến Hạ Như Phong bị kích thích vô cùng lớn, mặc dù không biết vì lý do gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình bị tổn thương.
Sau khi Ninh Vũ thành thân xong, chưa có ngày nào là hắn được sống thong thả cả. Đầu tiên là cha hắn suốt ngày lải nhải Ninh Vũ đã thành thân rồi, hắn cũng nên thành thân luôn đi, ngày nào cũng buộc hắn xem tranh ảnh* các kiểu, bên tai toàn là mấy lời như công tử nhà này ra sao, công tử nhà kia như thế nào.
[*thời xưa chú ý lễ tiết nên thay vì đi ra ngoài xem mắt thì ở nhà nhìn hình rồi chọn]
Sau đó lão đầu nhà hắn nghe nói Ninh Vũ hàng ngày ở nhà đàng hoàng nghe phu tử giảng dạy, chuẩn bị cho cuộc thi đồng sinh sắp tới, khả năng đậu rất cao thì lập tức tìm phu tử cho hắn, bắt đầu báo danh, cũng chẳng thèm hỏi xem hắn có đồng ý hay không nữa.
Cuộc sống khổ bức gần đây của hắn đều do Ninh Vũ gây ra, thế mà kẻ cầm đầu lại chôn mình trong ôn hương nhuyễn ngọc, tinh thần sảng khoái sự nghiệp rộng mở, khoái hoạt vô cùng.
Hạ Như Phong ngữ khí xa xăm nói: "Ngươi làm nhiều chuyện có lỗi với ta như vậy, thế mà còn có mặt mũi để cười nữa à, cả một chút áy náy ngươi cũng không có sao?"
Ninh Vũ đầy mặt nghi hoặc, Tống Ngôn Khê nghe xong lời này, liền dùng ánh mắt mang hàm ý sâu xa nào đấy nhìn Ninh Vũ, biểu tình cũng vô cùng hoài nghi.
"Những lời ước hẹn đi săn thú cưỡi ngựa, ra hồ bơi thuyền của hai ta đâu rồi? Hiện giờ ngươi đã có người mới, nên đã quăng ta ra sau gáy luôn rồi sao? Ngươi có biết là mỗi ngày ta đều ở trong phủ chờ ngươi đến đón ta hay không?" Một mình hắn thì không ra ngoài được, nếu Ninh Vũ tới tìm hắn thì hắn có lý do để ra khỏi phủ rồi.
Ánh mắt Tống Ngôn Khê nhìn Ninh Vũ tràn đầy ý chất vấn cùng "sau này ta sẽ tính sổ với ngươi."
Ninh Vũ cũng cảm thấy mấy lời Hạ Như Phong nói nó quái quái thế nào ấy, nếu Hạ Như Phong là tiểu ca nhi thì Tống Ngôn Khê chắc chắn đã ngắt eo hắn từ sớm rồi.
"Ngươi đừng có nói lung tung. Ta có làm chuyện gì có lỗi với ngươi đâu chứ? Ngươi muốn ăn đòn phải không?"
"A, nhìn kìa nhìn kìa, Lý Hàn đấy."
"Lý Hàn là ai vậy?"
"Là tên ăn mày ở rể Viên phủ đó."
Nhóm người Ninh Vũ cũng nghe được những lời bàn luận xung quanh, thuận thế nhìn về phía người đang bước xuống xe ngựa.
Quần áo của Lý Hàn có rất nhiều nếp nhăn, trạng thái tinh thần thoạt nhìn cũng không quá tốt, cử chỉ trông hơi gấp gáp, chỉ có một xa phu đưa gã đến, so với đội ngũ người nhà vui vẻ đưa tiễn bên Ninh Vũ thì có chút thê lương.
Lúc trước Lý Hàn phô bày tài trí của mình trước mặt Viên lão gia, khiến cho Viên lão gia nổi lên lòng yêu nhân tài, cảm thấy giúp đỡ gã thì Lý Hàn rất có hy vọng sẽ thi đậu làm quan. Hơn nữa Lý Hàn chỉ có một thân một mình, không họ hàng thân thích, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ cho Viên phủ. Vì vậy mới bỏ tiền ra tìm một phu tử nổi danh cho Lý Hàn, hy vọng gã có thể cá chép hoá rồng, một bước lên mây.
Lý Hàn không biết viết bút lông, đầu bút mềm oặt chẳng viết được gì, chịu đựng tập luyện được hai ngày thì bắt đầu than trời trách đất, cái thời đại lạc hậu gì thế này, cả bút máy với bút bi cũng không có, toàn dùng thứ bút lông cổ xưa kia, còn thi mấy cái bát cổ văn này nọ, đúng là cổ hủ một cách ngoan cố. Chuyện học tập hàng ngày đã khiến gã vô cùng đau đầu rồi, vậy mà Viên Trí Chi còn không bớt lo được nữa.
Hàng ngày chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt châm chọc khiêu khích quái gở kia của Viên Trí Chi là gã đều ăn không nổi, tâm khí không thuận, thế nhưng vẫn phải buộc mình học tập thêm.
Kỳ thực đời trước khi Lý Hàn sử dụng thân xác của Ninh Vũ, Ninh Vũ vốn không biết đọc sách viết chữ, cho nên cũng không ai bắt gã làm thế, nhưng đổi thành thân phận như bây giờ thì gã không làm không được, lúc trước gã đã đáp ứng sẽ thi đậu làm quan nên Viên lão gia mới đồng ý cho gã cưới Viên Trí Chi.
Người đứng chờ ngoài cửa đều tụm năm tụm ba lại với nhau, chỉ có Lý Hàn một mình đứng ở một bên, gã cũng không thèm làm bạn với những người phong kiến tư tưởng cổ hủ đó.
Ninh Vũ vén ống tay áo che ánh nắng chiếu trên mặt Tống Ngôn Khê lại: "Ngươi với cha đi về trước đi, không thì lát nữa trời nắng gắt lắm đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!