Chương 35: (Vô Đề)

Edit: Arisassan

Sau khi Tống Ngôn Khê ngủ dậy, y luôn cảm thấy Ninh Vũ có gì đó kỳ kỳ, ánh mắt sáng quắc cùng độ cong không kiềm được nơi khoé miệng kia đều tỏ rõ rằng chủ nhân của nó đang không có ý tốt.

Ninh Vũ nhất định là đang đánh chủ ý xấu gì đó lên y.

"Tống Ngôn Khê, kỹ thuật vẽ tranh của ngươi thật là cao minh, tác phẩm vẽ ra vô cùng có linh khí. Cha vẫn hay khen ngươi am hiểu cầm kỳ thi hoạ. Ta từng may mắn được chiêm ngưỡng một tác phẩm của ngươi, bức tranh đó vô cùng đẹp, mấy hoạ sĩ có tiếng ngoài kia không ai sánh được với ngươi cả."

Trong lòng Tống Ngôn Khê vô cùng đắc ý, thế nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc như thường: "Chỉ là quẹt quẹt vài cái thôi, không đáng để được đánh giá cao như vậy đâu."

"Tống Ngôn Khê đúng là người vừa có tài vừa khiêm tốn mà."

Tống Ngôn Khê được khen tới nở cả mặt mày, ngay sau đó lại thận trọng nói: "Do bình thường luyện tập nhiều nên mới vậy thôi, không có gì to tát cả. Ngươi có chuyện gì không?"

"Tống Ngôn Khê, ngươi có thể vẽ cho ta vài bức tranh được không? Ta muốn sưu tầm chúng để lâu lâu lấy ra chiêm ngưỡng."

Tâm tình của Tống Ngôn Khê đang tốt, hơn nữa đối với y vẽ vài bức tranh cũng không phải chuyện khó khăn gì, lập tức phóng khoáng đồng ý: "Được, ngươi muốn bao nhiêu bức cũng được."

Ninh Vũ đầy mặt kính phục: "Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là còn phóng khoáng hơn cả nam nhân nữa, cũng không hay lật lọng như cái đám kia. Ngươi thật tốt quá đi!" Ninh Vũ nói vô cùng chân thành.

Tống Ngôn Khê vô cùng đắc ý: "Ngươi có yêu cầu gì với tranh không? Muốn tranh vẽ cái gì?" Sau đó Tống Ngôn Khê trông thấy Ninh Vũ lấy ra quyển sách mình vô cùng quen thuộc kia, dự cảm không lành trong lòng càng ngày càng nhiều.

"Tống Ngôn Khê, ngươi có thể vẽ giống như vậy được không? Ừm, đúng rồi, phải vẽ thêm mặt nữa, cũng không cần mỗi bức mỗi khác đâu, cứ lấy mặt hai chúng ta là được."

Tống Ngôn Khê run run chỉ tay vào Ninh Vũ, mặt đỏ hết cả lên: "Ngươi, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ." Sao y có thể vẽ loại tranh đó được chứ, còn dùng mặt của bọn họ để vẽ nữa.

Ninh Vũ nắm chặt tay Tống Ngôn Khê: "Ta biết ngươi vẽ người rất giỏi, chắc chắn sẽ vẽ vô cùng đẹp. Hồi nãy ngươi đã đồng ý với ta rồi mà."

"Ta, không, vẽ! Ta không thích vẽ người, vẽ cũng không đẹp chút nào đâu."

"Ngươi nói dối." Ninh Vũ lấy ra bức tranh Tống Ngôn Khê vẽ mình: "Ngươi xem này, ngươi vẽ bức này vô cùng sống động, trông y như thật ấy."

Tống Ngôn Khê nhìn thấy bức tranh đó thì lập tức cuống lên, muốn đoạt lại "chứng cứ phạm tội" của y từ tay Ninh Vũ. Tống Ngôn Khê chưa từng làm chuyện xấu như vậy lần nào, chỉ là lúc ấy do giận Ninh Vũ quá nên mới lén lút làm chuyện xấu một chút để tự an ủi mình thôi.

Ninh Vũ giơ cánh tay đang cầm bức tranh kia lên thật cao, tay còn lại thì ôm lấy Tống Ngôn Khê đang nhào về phía ngực hắn, hôn một cái lên trán y: "Ngôn Khê ngoan ngoan, ta muốn xem lắm, ngươi vẽ cho ta được không? Chỉ có hai chúng ta xem thôi."

Tống Ngôn Khê vất vả một hồi mới tỉnh táo lại, cắn răng miễn cưỡng thoả hiệp: "Được."

Ai bảo Ninh Vũ ngốc nghếch thế? Rõ ràng là một tên cáo già gian xảo mà. Đầu tiên là nói các loại lời hay ý đẹp để mê hoặc tâm trí y, sau đó lựa ngay lúc y đang đắc ý chủ quan mà lừa y đáp ứng mong muốn của hắn. Cuối cùng là thuận thế đưa ra yêu cầu, thấy y không nghe thì lại lấy ra chứng cứ làm chuyện xấu của y để uy hiếp, vừa đấm vừa xoa, vô sỉ nhất là còn làm nũng với y nữa chứ!

Ninh Vũ để Tống Ngôn Khê ngồi yên trên đùi mình, kiềm lại Tống Ngôn Khê đang thẹn thùng muốn trốn, mở sách trên bàn ra, cùng y bàn luận các chi tiết trong tranh vẽ.

"Tống Ngôn Khê, ngươi nhìn chỗ này xem, không hợp lý chút nào, bắp đùi của ngươi không có hình dạng như vậy, ngươi mau sửa lại đi. Hơn nữa ngươi cũng phải vẽ luôn nước mắt trên mặt ngươi lúc đang khóc thút thít nữa đó, đúng rồi, có phải ngươi vẫn chưa biết biểu tình của mình lúc ấy như thế nào không?"

Eo của Tống Ngôn Khê bị Ninh Vũ ôm, không thể chạy thoát được, đành cúi đầu nghe Ninh Vũ lải nhải, vành tai ẩn dưới tóc mai nổi lên màu hồng tươi đẹp ướt át, cả cần cổ cũng ửng đỏ hết cả lên, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn thẹn thùng.

Ninh Vũ suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ ra một ý kiến tuyệt diệu: "Ngôn Khê, đêm nay chúng ta làm trước cái gương lớn của ngươi đi

- oái~" phần đùi bị Tống Ngôn Khê nhéo một cái, khiến Ninh Vũ phải kêu lên: "Được rồi được rồi, ta không nói nữa, quyết định như vậy đi. Tiểu ca nhi đúng là hay ngượng mà."

Ninh Vũ vẫn không cam tâm, ráng chịu đựng nỗi đau trên đùi rồi cố nói nốt phần còn lại: "Đến lúc đó ngươi không được nhắm mắt đâu nha, phải nhớ kỹ vẻ mặt của ngươi cho thật tốt, như thế thì mới có thể vẽ chính xác hơn."

"Ta cũng phải quan sát mặt của ngươi thật kỹ luôn mới được. Ngươi đừng lo, chúng ta không vội, cứ từ từ, đây là một việc vô cùng phức tạp, chắc chắn cần rất nhiều thời gian mới hoàn thành xong."

"Đúng rồi." Ninh Vũ vỗ tay một cái, khuôn mặt cực kỳ kích động: "Chúng ta có thể tự suy nghĩ ra thật nhiều động tác mới nữa, trong sách lăn qua lộn lại chỉ có mấy cái thôi, ta chán lắm rồi."

"Ngươi im lặng một chút được không?"

Ninh Vũ thấy tình hình không ổn, lập tức buông Tống Ngôn Khê ra: "Tống Ngôn Khê, ta đi học bài đây, ngươi nhớ chuẩn bị cho cẩn thận đó. Ta không lười biếng thì ngươi cũng không được lười biếng đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!