Edit: Arisassan
"Ngươi vừa nói cái gì vậy?" Xung quanh vang lên tiếng kèn cùng tiếng pháo đốt tách tách, hoàn toàn che mất thanh âm của Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê hồi thần lại, vội vàng lắc đầu.
Ninh Vũ cũng không để ý, hai người ngồi yên ở chỗ của mình quan sát cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, bất quá rõ ràng không náo nhiệt bằng lễ thành thân của hắn và Tống Ngôn Khê, người tham dự cũng không nhiều. Dù sao tên ăn mày kia cũng không hề có thân thích, chỉ sống cô độc một mình.
Kỳ thật Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê không cần đến tham dự buổi tiệc này, dù sao đó cũng chỉ là lễ thành thân của một nhà có gia thế thấp hơn họ, nhưng hắn và Tống Ngôn Khê lại muốn đến xem náo nhiệt nên mới nể mặt mà đến đây dạo chơi.
Lý Hàn mặc hỉ phục đỏ thẫm, người cũng coi như có chút khí sắc hơn. Tướng mạo bình thường, tuy quần áo mặc trên người vô cùng sạch sẽ, không giống ăn mày nữa, thế nhưng vẫn là loại người chỉ cần ném vào trong đám đông thì sẽ không nhận ra ai là ai.
Dáng đi còn có chút lọm khọm, hạng người thấp hèn dơ bẩn này, Ninh Vũ cả một ánh mắt cũng không muốn cho.
"Nghe nói vị kia ở Viên gia cũng không vui, còn náo loạn mấy lần liền."
"Tên ăn mày Lý Hàn này có thể coi như một bước lên mây, trước đây còn bữa đói bữa no không đầy đủ, hiện tại chỉ trong chớp mắt đã thành phu quân ở rể của Viên phủ rồi."
"Nếu huynh đài muốn thì vài ngày trước nên tự mình tới tiến cử đi chứ, như vậy thì chuyện tốt cỡ này cũng không đến phiên tên ăn mày kia được hưởng đâu."
"Ai, người phàm như ta e là không có phúc hưởng được mấy thứ này."
"Mà này, ngươi thử nghĩ xem, tên Lý Hàn kia cũng cho người ta một ý tưởng mới đó chứ. Nếu không cưới được tiểu ca nhi nào thì đi sỉ nhục xâm phạm tiểu ca nhi đó, như vậy sẽ không ai muốn lấy tiểu ca nhi kia, cuối cùng chỉ có thể gả cho mình. Giống như Lý Hàn cùng Viên Trí Chi vậy."
"Mấy phương pháp vô liêm sỉ này cũng chỉ có hạng người cướp gà trộm chó mới có thể làm được, phàm là người có chút mặt mũi thì sẽ không làm ra những hành động như thế."
"Ha ha ha, đúng đó, quân tử như chúng ta chắc chắn sẽ không làm như vậy. Bất quá, nếu đối phương là đoá hoa cao lãnh, trèo mãi không với tới được thì cách này cũng không tồi đâu."
"Chậc chậc, thật sự là ô uế bầu không khí ở Uyển thành chúng ta. Cũng không biết gia chủ Viên gia nghĩ gì nữa, già rồi mà vẫn còn hồ đồ như vậy."
…
Ninh Vũ lắng nghe mọi người trò chuyện với nhau, suy ngẫm một chút liền vô cùng sợ hãi.
Trước đây bởi vì thân phận của hắn, cho nên hắn hoành hành bá đạo khắp Uyển thành mà vẫn an toàn không gặp phải rắc rối gì. Tống Ngôn Khê cũng thế, từ lâu mọi người đã biết Tống Ngôn Khê là chính quân của Ninh Vũ hắn, nên cũng không dám đánh chủ ý xấu lên y.
Hiện tại hắn mới nhận ra chuyện này cũng không đơn giản chỉ là chuyện riêng giữa Lý Hàn và Viên Trí Chi, mà còn ảnh hưởng tới toàn bộ Uyển thành bọn họ.
Trước kia nơi này có luật pháp rõ ràng, tổn thương người khác sẽ phải chịu cực hình, phạt bạc, bị bắt vào phòng giam. Thế nhưng bây giờ Lý Hàn chẳng những không phải chịu phạt, mà còn được Viên phủ lấy việc công làm việc tư, thay hình đổi dạng một bước lên trời, khó tránh khỏi sẽ khiến cho nhiều người tâm tư bất chính sinh ra ý xấu nào đó.
Nếu lập âm mưu xâm phạm rồi khiến cho người ta mang thai, e là nhà của người bị hại cũng sẽ không báo quan, mà vì để cho tiểu ca nhi nhà mình cùng hài tử có nơi nương tựa, thậm chí có thể sẽ gả người ta cho kẻ xâm phạm kia nữa. Thật là đáng sợ mà!
"Tống Ngôn Khê, ngươi phải ở yên dưới mí mắt của ta đấy. Không được đi ra ngoài một mình, cũng không thể rời khỏi tầm mắt của ta."
Tống Ngôn Khê lườm hắn một cái: "Biết rồi, chẳng phải lần trước ngươi đã dặn ta thế ư?" Y còn chưa đi bước nào, Ninh Vũ đã nhanh chóng theo sát ngay sau, sao y có thể đi ra ngoài một mình được chứ?
Về nhà chắc chắn phải nói cho phụ thân nghe chuyện này. Trong suy nghĩ của Ninh Vũ, không có chuyện nào mà phụ thân mình không giải quyết được. Có lẽ hắn chỉ đang lo bò trắng răng*, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Tống Ngôn Khê bị người khác bắt nạt, lòng hắn như bị siết lại với nhau, đau đến mức không thể thở nổi.
[*gốc là Kỷ nhân ưu thiên/người nước Kỷ lo trời sập, lấy từ truyện Vô đoan của Khổng Tử, kể về một người gàn dở ở nước Kỷ vì lo trời sập nên ăn không ngon, ngủ không yên, dù người ta khuyên thế nào cũng không nghe, đến chết cũng lo chuyện trời sập, người ta dùng câu này để ví với những người toàn lo chuyện không đâu rồi rước vạ vào thân. Mình lấy 1 câu có nghĩa tương tự bên mình để đọc cho dễ hiểu]
Dù sao Tống Ngôn Khê khả ái như vậy, vừa mềm vừa manh, chắc chắn được rất nhiều người yêu thích, không biết ngoài kia có bao nhiêu người đang thầm ganh ghét đố kỵ với hắn nữa.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"Ta đang nghĩ về việc Tống Ngôn Khê mềm mềm manh manh, khả ái như vậy, chắc chắn được rất nhiều người yêu thích."
Tống Ngôn Khê suýt nữa đã bị nghẹn, y thấy Ninh Vũ đầy mặt suy tư nên mới tò mò hỏi. Đáp án này đúng là bất ngờ mà, y chưa kịp chuẩn bị gì cả. Hơn nữa Ninh Vũ trả lời cực nhanh, không giống như đang cố ý trêu đùa y.
"Cho nên nếu ta đã coi trọng ngươi, thì ngàn lần vạn lần không thể để người khác đụng vào ngươi dù chỉ một chút được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!