Chương 25: (Vô Đề)

Edit: Arisassan

Ninh Vũ chạy theo sau Tống Ngôn Khê:

"Tống Ngôn Khê, ngươi lại làm nũng cái gì nữa vậy?"

"Ngươi mới đang làm nũng ấy. Tại sao ngươi không nhìn cây ớt nhỏ Hạ gia kia nữa đi?"

"Ta chỉ thích nhìn ngươi thôi."

Tống Ngôn Khê hừ một tiếng, không gạt tay Ninh Vũ ra nữa.

Hai người đang đứng trong một nơi vô cùng rực rỡ, từng đoá từng đoá hoa đầy sắc màu tranh nhau đua nở, Tống Ngôn Khê trùng hợp đứng ngay trước những đoá hoa khí thế hừng hực kia, càng làm nổi bật vẻ ngoài diễm lệ của mình, người còn yêu kiều hơn hoa.

"Tống Ngôn Khê, ngươi còn xinh đẹp hơn mấy đoá hoa kia nữa."

"Khụ khụ, ừm, xin lỗi đã làm phiền." Hoá ra có vài tiểu công tử đang đi về phía này, không cẩn thận nghe thấy lời nói riêng tư của hai người, lại bị người trong cuộc bắt được, khuôn mặt liền đỏ cả lên.

Tống Ngôn Khê vốn không cảm thấy có gì không đúng, bất quá khi trông thấy nhóm người trước mặt ai nấy đều có chút ngượng ngùng, đột nhiên vô cùng xấu hổ, vì vậy liền nấp sau lưng Ninh Vũ, không cho người khác thấy được nét đỏ ửng trên mặt mình.

Ninh Vũ cũng hết sức phối hợp mà che chở cho y, nhóm tiểu công tử kia liền đùn đùn đẩy đẩy nói vài câu rồi rời khỏi.

"Này, ngươi thấy không? Hồi nãy ấy, tự nhiên ta thấy ấm ghê luôn."

"Đúng đó đúng đó, vốn ta cũng không cảm thấy thành thân có gì đặc biệt, hiện tại chợt nhận ra có phu quân cũng thật tốt."

"Xấu hổ quá, tiểu công tử nhớ phu quân rồi kìa."

"Không phải là do các ngươi nhắc tới trước sao."

Tống Ngôn Khê cảm thấy vô cùng mất mặt, đứng sau lưng Ninh Vũ lén lút nhéo hắn một cái:

"Không được nói mấy câu kia ở bên ngoài nữa."

"Ngươi khó hầu hạ thật."

Rõ ràng rất thích nghe, nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ như không hề để ý, tiểu ca nhi đúng là thích nói một đằng làm một nẻo mà.

Ninh Vũ vẫy vẫy tay:

"Được được được, nghe lời ngươi." Hắn đã đồng ý yêu cầu của Tống Ngôn Khê, cho nên buổi tối Tống Ngôn Khê cũng phải đồng ý yêu cầu của hắn thì mới công bằng.

Ban ngày luôn giương nanh múa vuốt với hắn, đến tối còn không phải ngoan ngoãn khóc lóc bảo hắn chậm hơn một chút sao.

"Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Ninh Vũ đầy mặt chính trực: Không có gì.

Tống Ngôn Khê ngờ vực nhìn Ninh Vũ, hiển nhiên là không tin, vừa nãy Ninh Vũ đầy mặt dập dờn, ánh mắt tà ác, sao có thể không nghĩ gì được.

"Chúng ta đừng mãi trốn ở đây nữa, mau ra ngoài chào hỏi người khác đi."

Tống Ngôn Khê trông thấy Viên Trí Chi đang đứng cách đó không xa, hiển nhiên Viên Trí Chi cũng trông thấy bọn họ. Thế nhưng ánh mắt của Ninh Vũ lại không hề dừng lại trên người hắn dù chỉ một cái, tựa như hắn không hề tồn tại.

Viên Trí Chi nhớ tới lời Ninh Vũ nói trước đó, cũng không xáp lại gần, miễn cho Ninh Vũ lại bảo hắn đang câu dẫn Ninh Vũ.

Tuy Tống Ngôn Khê không bày ra biểu tình gì, nhưng vẫn không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm. Cơ mà y đã yên tâm quá sớm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!