Chương 10: (Vô Đề)

Edit: Arisassan

Ninh Vũ quan sát Tống Ngôn Khê suốt mười mấy năm, không ai có thể hiểu rõ những động tác nhỏ cùng biểu cảm của y hơn hắn. Biểu tình của hắn không ngần ngại mà nhanh chóng chuyển thành vẻ đau đớn khó nhịn, quả nhiên, cảm xúc của Tống Ngôn Khê trở nên vui vẻ hơn, tay bóp càng ngày càng ra sức, khoé miệng y vô thức cong thành một hình cung rõ rệt.

Sau khi cảm giác tê dại trên cánh tay dần dần rút đi, Ninh Vũ đứng dậy thay quần áo, mặt Tống Ngôn Khê lập tức đỏ lên, vội vàng chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, đúng là cái đồ không biết xấu hổ, quần áo nói cởi liền cởi, thật không biết xấu hổ mà.

Rửa mặt sửa soạn xong hết mọi thứ, Ninh Vũ một bên ngồi yên trên ghế uống trà, một bên xem Tống Ngôn Khê trang dung.

Tay của Tiểu Trúc vô cùng khéo léo, thủ pháp thành thạo búi tóc cho Tống Ngôn Khê, ừm, vốn là kiểu tóc của người đã kết hôn đoan trang dịu dàng, nhưng do khuôn mặt ngây ngô của Tống Ngôn Khê mà khí chất đó cũng bị hoà tan một chút.

Tống Ngôn Khê đứng bên cạnh Ninh Vũ, chuẩn bị cùng hắn đi ăn điểm tâm.

Ninh Vũ giơ tay lên vén một cọng tóc mai ra phía sau tai Tống Ngôn Khê, lúc thu tay lại còn dừng một chút, nhéo nhéo vành tai của Tống Ngôn Khê.

Tống Ngôn Khê giận dỗi phồng má lên, Ninh Vũ thấy vô cùng mới mẻ, liền chọt chọt hai cái, sau đó vẫn tiếp tục chọt.

Tiểu Trúc đi theo phía sau che miệng cười trộm, quả nhiên thiếu gia thật sự rất thích công tử nhà bọn họ.

Tống Ngôn Khê bước đi trên đường, lâu lâu lại không nhịn được mà nhìn lén Ninh Vũ một cái. Rõ ràng Ninh Vũ lúc nào cũng tránh y như tránh tà mà, sao hiện tại lại thích táy máy tay chân với y như vậy, lẽ nào là có âm mưu?

Tống Ngôn Khê nhịn suốt mấy ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi xử lý người kia như thế nào rồi?"

"Cho hắn một khoản tiền, buộc hắn cả đời này đều không được bước chân vào Uyển thành."

Tống Ngôn Khê đầy mặt kinh hoảng, y còn tưởng rằng Ninh Vũ sẽ nhốt người vào phòng giam, sau đó cố ý để người kia nhận hết mọi tra tấn chứ, dù sao Ninh Vũ luôn là một kẻ có thù tất báo, nếu có người dám xúc phạm hắn thì chắc chắn sẽ nhận lại gấp mười. Những kẻ chọc tới hắn căn bản không hề có kết quả tốt.

Y lợi dụng người kia, vốn định thuận thế giải trừ hôn ước với Ninh Vũ, sau khi xuất gia làm bạn với thanh đèn cổ phật sẽ lén lút trả cho người kia một khoản tiền để bồi thường. Lúc nghe cha nói người đã bị Ninh Vũ mang đi, y cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng lại bó tay hết cách. Y cũng không có lý do gì để cầu xin phụ thân và ca ca chuộc người trở về.

Ninh Vũ biết rõ, Tống Ngôn Khê đơn thuần thiện lương, nếu có người vì y mà chịu khổ, trong lòng y chắc chắn sẽ vô cùng hổ thẹn. Cho nên lúc Ngôn Hạo đại ca định nhốt người vào đại lao, hắn liền đứng ra mang người đi. Nếu không thì Tống Ngôn Khê sẽ khắc ghi hình bóng người kia lâu thật lâu vào trong tâm trí mất, sao hắn có thể để chuyện đó xảy ra được.

Thả người ra một cách đàng hoàng, người kia sẽ trở thành một hạt bụi trần không đáng kể, sẽ không để lại vết tích nào trong cuộc sống của hai người họ.

Ninh cha đã ngồi chờ sẵn cạnh bàn, trông thấy hai người bước vào liền lên tiếng chào hỏi. Trên bàn có vài món Tống Ngôn Khê thích, đều được bày trước mặt y.

Ninh cha âm thầm quan sát thần sắc của Tống Ngôn Khê, thấy y tinh thần sung mãn, sắc mặt không tệ, không tiều tuỵ cùng sưng mắt như ngày hôm qua, trong lòng liền như trút được một gánh nặng.

"Hôm nay Vũ nhi có bận việc gì không?" Nghĩa bóng ý muốn nói không có việc gì bận có thể dẫn Ngôn Khê đi dạo xung quanh, bồi dưỡng tình cảm giữa phu phu hai người.

"Buổi sáng phải luyện võ, sau đó học Thiên Tự Văn. Buổi chiều cùng Ngôn Khê đến cửa hàng may."

Tống Ngôn Khê lén lút trừng Ninh Vũ một cái, y nói mình muốn đến cửa hàng may lúc nào chứ? Ninh Vũ muốn ra ngoài đi chơi còn dám dùng tên của y làm lá chắn, thật là đáng hận, lấy y làm cớ để ra ngoài thông đồng đùa giỡn tiểu ca nhi, Ninh Vũ đúng là người xấu xa nhất mà y từng gặp.

Ninh Uyên cùng Ninh cha nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, tiểu ma vương coi trời bằng vung nhà bọn họ sau khi thành thân rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, trở nên thận trọng thành thục hơn không ít.

Ninh cha múc canh cho Ninh Vũ: "Vũ nhi nhớ phải bồi bổ thật nhiều vào, luyện võ với đọc sách vô cùng khổ cực, không nên gấp gáp, cứ từ từ."

"Cha cũng uống đi."

Cơm nước xong, Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê trở về sân của mình.

"Phu quân này, tại sao ta lại cảm thấy Vũ nhi hiện tại an tĩnh không ít, nói cũng không nhiều như trước đây, biểu tình trên mặt cũng ít hơn nữa nhỉ? Tâm tư của Vũ nhi hiện tại có phải nặng nề hơn trước đây không? Ngươi nói xem, có khi nào nó gặp phải chuyện gì không vui không?"

"Lúc trước nó vốn chỉ là một thằng nhóc không chịu lớn thôi, gây sự ầm ĩ một chút cũng là chuyện bình thường. Hiện giờ có lẽ do trở thành người đã thành thân, hiểu rõ trách nhiệm của mình, tất nhiên sẽ chững chạc hơn trước. Đã là người có phu lang rồi, chắc chắn phải trở nên thật thận trọng cùng đáng tin cậy. Ngươi không biết đâu, Liễu phu tử còn khen nó chăm chỉ nghiêm túc đó, cư nhiên có thể ngồi đàng hoàng nghe hết buổi giảng bài giữa trưa mà không hề quấy rối chút nào."

"Ngôn Khê am hiểu cả cầm kỳ thư hoạ, vừa thông tuệ lại vừa đa tài. Có khi Vũ nhi cảm thấy mình thật mất mặt, ngay cả phu lang của bản thân cũng không sánh bằng, nên hiện tại mới quyết tâm học tập thật giỏi đấy."

Tống Ngôn Khê trở về thư phòng, nhờ một vài kinh nghiệm quản gia từ đời trước, y cũng không quá luống cuống tay chân, xử lý việc nào việc nấy đều vô cùng thành thạo điêu luyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!