Chương 2: Sung quân

TSCPTĐK

- Chương 2

Mười năm sau.

"Thiếu gia, người Trang gia tới từ hôn." Kỳ Hằng đi đến nói.

Thiếu niên nằm ở trên ghế bập bênh, đắp mặt nạ, lười biếng nói: "Vị hôn phu nghe nói khuynh quốc khuynh thành của ta kia rốt cuộc cũng quyết định đá ta rồi sao?"

Kỳ Hằng gật đầu: "Ta nghĩ đúng vậy."

"Có một vị hôn thê ma võ phế tài, tên kia cũng đủ xui xẻo!" Kỳ Thiếu Vinh lười biếng châm chọc.

"Làm sao có thể, đó là phúc khí của tên kia."

"Nói vậy cũng đúng, không có phế tài như ta làm sao có thể có thiên tài trân quý như hắn!"

Kỳ Hằng: "......"

"Ta đi nhìn thử vị đại mỹ nhân trong truyền thuyết này xem có phải 360° không góc chết như trong truyền thuyết hay không, dù thế nào cũng chỉ mới nhìn một bức họa, nói không chừng còn cần ta tới sửa mắt nắn mặt lại cho hắn." Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy say mê nhìn tay mình.

"Trên thực tế, hắn không có tới." Kỳ Hằng có chút tiếc nuối nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

"Hắn không tới, ngay cả từ hôn cũng không tới, đúng là tên đê tiện thiếu đạo đức!" Kỳ Thiếu Vinh thẹn quá thành giận mắng một câu.

Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy! Tiểu tử này quả thật là quá đê tiện!"

"Vậy người tới là ai?" Kỳ Thiếu Vinh rất nhanh liền khôi phục biểu tình thong dong hỏi.

"Một nam một nữ, nghe nói là bằng hữu Trang Hạo." Kỳ Hằng nói.

Kỳ Thiếu Vinh hừ hừ cười hai tiếng, "Bằng hữu? Tìm hai tên hồ bằng cẩu hữu (bạn bè mà không phải bạn bè, bạn xấu) mà cũng dám đến từ hôn ta!"

Kỳ Hằng: "......"

"Thiếu gia, ngươi có muốn đi gặp bọn họ không?" Kỳ Hằng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Gặp thì phải gặp, bất quá ta cũng không cần vội vàng tới gặp bọn họ, cứ để bọn họ chờ đi."

...........

Trong đại sảnh.

Dịch Sơ Tuyết chờ không biết bao lâu, cuối cùng cũng chờ được người tới.

Kỳ Thiếu Vinh vừa đi ra liền trấn trụ hai người.

Tóc Kỳ Thiếu Vinh đủ mọi màu sắc, phấn trên mặt mặt dày nặng đo không được.

"Kỳ tứ thiếu, cái giá thật lớn a! Chúng ta đã đợi ở đây nửa ngày Kỳ thiếu mới bớt được chút thời gian ra gặp mặt." Dịch Sơ Tuyết tựa tiếu phi tiếu (ngoài cười nhưng trong không cười) nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười, khảy khảy móng tay đỏ tươi của mình một chút: "Ta dù thế nào cũng là thiếu gia của Kỳ gia, nếu chó chó mèo mèo gì muốn cũng gặp được ta, ta chắc chắn sẽ vội chết."

"Ngươi nói ai là chó chó mèo mèo?" Dịch Sơ Tuyết đột nhiên đứng lên, ngữ khí âm trầm hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Vị tiểu thư này, ta chỉ là thuận miệng như vậy, ngươi quá kích động."

Dịch Sơ Tuyết khẽ hừ một tiếng: "Chỉ là một tên ma võ phế nhân mà thôi, Kỳ gia đã sớm từ bỏ ngươi, ngươi còn có mặt mũi nói thiếu gia Kỳ gia cái gì!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!