TSCPTĐK
- Chương 12
"Tiếng đàn không tồi." Kỳ thiếu chống cằm, cười cười khen tặng.
Trang Hạo nhìn về phía tới Kỳ Thiếu Vinh nói: "Bích Lưu Vân là âm nguyên sư hiếm thấy, có thể trợ giúp tu giả bình tâm tĩnh khí."
Kỳ Thiếu Khang uống một ngụm trà: "Thực lực của Bích Lưu Vân này không yếu, nếu người này xuất thân trong tứ đại gia tộc, Hoàng Đô Thất Tú chắc chắn có một chân của hắn."
Kỳ Thiếu Phúc chớp chớp mắt: "Một lát nữa khi tiếng đàn kết thúc, Bích Lưu Vân sẽ chọn một thanh niên tài tuấn vào trong nhà cùng trò chuyện, Hoàng Đô có rất nhiều tu giả đều lấy mục tiêu trở thành nhập mạc chi tân (quan hệ thân thiết) của Bích Lưu Vân làm vinh dự, Hạo ca, ta thấy hơn phân nửa chính là ngươi, không người trẻ tuổi nào trong Hoàng Đô có thể so sánh với ngươi."
Trang Hạo không cho là đúng cười cười, nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh: "Cái đó cũng chưa chắc."
"Hạo ca, ngươi cũng quá khiêm tốn rồi, khắp đại sảnh này có ai có thể so với ngươi a!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Thiếu Phúc, thầm nghĩ: Tên ngu ngốc này, Kỳ Thiếu Khang còn ở đây mà tiểu tử này lại đi kính phủng Trang Hạo, quả thực là không biết sống chết.
Một khúc nhạc vừa kết thúc, tức khắc đã nhận được vô vàn thanh âm ủng hộ.
Bích Lưu Vân từ mành mặt sau đi ra, Kỳ Thiếu Phúc có chút kích động dựng người: "Bích Lưu Vân cư nhiên đi ra, hắn cư nhiên đi ra!" Bích Lưu Vân bình thường đều là ngồi ở phía sau mành, trực tiếp để người làm tới thông cáo lựa chọn khách khứa.
Bích Lưu Vân đi về bàn của đám người Trang Hạo, mở miệng nói: "Tà Y tiền bối, không biết Lưu Vân có thể may mắn mời ngài vào trò chuyện một lúc không?"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười đứng lên: "Rất vinh hạnh!"
Kỳ Thiếu Vinh theo Bích Lưu Vân đi vào nội viện Lạc Hoa Hiên, để lại một bàn đám người Trang Hạo hai mặt nhìn nhau.
"Ca ca, Bích Lưu Vân chọn Tà Y tiền bối, không có chọn ngươi." Trang Khiêm nói.
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy, ta thấy được."
Kỳ Thiếu Khang có chút vui sướng khi người gặp họa cười cười nhìn Trang Hạo: "A Hạo, ta biết ngươi vừa đến ta đã không còn đất diễn, chỉ là không nghĩ tới, ngươi cũng không có đất diễn."
Trang Hạo cười cười: "Có Tà Y tiền bối ở đây, ta không có đất diễn cũng không kỳ quái, đúng rồi, ngươi có bao nhiêu hiểu biết về tứ đệ kia của ngươi?"
Kỳ Thiếu Khang cau mày, có chút kinh ngạc nhìn Trang Hạo: "Ngươi không phải đã từ hôn rồi sao, sao lại đột nhiên hỏi tới hắn?"
Thẩm Nguyên nhún nhún vai: "Thiếu Khang, ngươi không biết, Tà Y tiền bối là bằng hữu tứ đệ ngươi, bằng hữu phi thường phi thường tốt."
Kỳ Thiếu Khang tràn đầy ngoài ý muốn hỏi: "Phải vậy không? Cái này ta thật sự là không biết."
Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Khang một cái: "Vì ra mặt cho tứ đệ ngươi, Tà Y không ít lần chế nhạo ta." Đáng chết, hắn sao lại vì nhàm chán mà chạy ra giúp Trang Hạo từ hôn chứ, quả thực là tốn công vô ích!
Kỳ Thiếu Khang: "Phải vậy không?"
"Đúng vậy! Cho nên, ngươi có bao nhiêu hiểu biết về tứ đệ ngươi?" Thẩm Nguyên hỏi.
Kỳ Thiếu Khang cau mày: "Thời điểm tứ đệ bị sung quân ra ngoài mới có sáu tuổi, sau đó gia tộc vẫn luôn không có tin tức gì của hắn, đến bây giờ tính ra đã mười năm."
Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Khang, tràn đầy cảm thán lắc lắc đầu: "Gia tộc các ngươi quá ít quan tâm hắn, ngươi không biết, trục xuất một tiểu tử ra ngoài mười năm như vậy hắn có thể vặn vẹo thành cái dạng gì."
Kỳ Thiếu Khang nhìn Thẩm Nguyên: "Hắn làm sao vậy?"
"Không sao cả, chỉ là làm mặt mình giống như cương thi, nói chuyện còn khắc nghiệt muốn chết."
"Khắc nghiệt muốn chết? Ngươi bị hắn mắng sao?" Kỳ Thiếu Khang hỏi.
Thẩm Nguyên: "......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!