Chương 6: (Vô Đề)

Âu Lăng Dật lẳng lặng nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, dần dần đi xa, trong lòng một mảnh bình yên. Nhân sinh của y giờ khắc này mới chân chính bắt đầu.

Âu Hình Thiến trong đầu hồi tưởng lại báo cáo nghiên cứu của Âu Lăng Dật, trong lòng vẫn còn rung động không ngừng. Hắn ta biết, chỉ cần nhóm chuyên gia của sở nghiên cứu nghiệm chứng thông qua phần báo cáo này, y học giới sẽ xuất hiện sự biến cách cực đại.

Quay đầu cẩn thận đánh giá khuôn mặt tuyệt mỹ, biểu tình trầm tĩnh của thiếu niên, hắn ta trong lòng tán thưởng: Đây là đứa nhỏ như thế nào a? Tuổi còn nhỏ như thế nhưng đối y học có kiến thức cao thâm như vậy?

Nếu chính mình không nhớ lầm, y hẳn là không được trải qua giáo dục chính quy, đều là ở nhà tự học đi?

Nghĩ như vậy, đường cong trên mặt Âu Hình Thiến càng thêm mềm mại, trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc đối với đứa cháu nhỏ. Nếu hắn ta từ nhỏ trưởng thành ở Âu gia, hiện tại khẳng định không chỉ có chừng ấy thành tựu.

"Chú cứ nhìn tôi, có phải có chuyện gì không?"

Âu Lăng Dật thật sự chịu không nổi ánh mắt Âu Hình Thiến chăm chú đánh giá mình, nhịn không được mở miệng hỏi.

"A, không có việc gì! Chỉ là muốn nhìn kỹ xem cháu trai nhỏ của chú thôi! Đợi lát nữa chúng ta đi tới bệnh viện âu thị trước để kiểm tra thân thể cho con, sau đó mới về nhà."

Âu Hình Thiến tự nhiên tiếp lời, giống như người vừa nhìn người khác đến ngây dại không phải là mình.

"Được." Âu Lăng Dật gật đầu, từ chối cho ý kiến. Một đời trước y cũng không về Âu gia mà đến bệnh viện kiểm tra thân thể trước, đặc biệt kiểm nghiệm tình hình trái tim cùng với máu của y.

Lúc ấy Âu Lăng Dật chỉ cho rằng gia đình lo lắng cho mình, hiện tại nghĩ đến, bọn họ là muốn xác định xem trái tim trong thân thể y có thể dùng được hay không, sau đó mới thừa nhận thân phận của y, đưa y trở về Âu gia đi!

Trước đó từng vì thế mà cảm động, hiện tại cảm thấy chính mình thật sự là đứa ngu ngốc.

Hồi ức về chuyện cũ, Âu Lăng Dật tự giễu cười.

"Tiểu Dật đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại cười khó coi như thế? Không cần sợ hãi, chỉ là làm một ít kiểm tra bình thường, chú sẽ đi cùng của cháu."

Nhìn thấy Âu Lăng Dật lộ ra sắc mặt hiu quạnh, Âu Hình Thiến trong lòng bỗng nhiên phát đau, nhịn không được mở miệng an ủi.

"Tôi biết rồi.

"Liếc mắt trông thấy vẻ mặt lo lắng của Âu Hình Thiến, Âu Lăng Dật đối mặt với sự thay đổi của Nhị thúc mà cảm giác thực quái dị. Xe rất nhanh liền đến bãi đỗ xe tư nhân của bệnh viện Âu thị. Âu Hình Thiến cẩn thận che chở Âu Lăng Dật xuống xe, nắm cánh tay nhỏ của y đi vào thang máy chuyên dụng."Simon, đây là đứa cháu nhỏ lưu lạc bên ngoài của tôi, cậu giúp y kiểm tra sức khoẻ đi!" Mang Âu Lăng Dật đi đến lầu 12 của trung tâm kiểm tra sức khoẻ, Âu Hình Thiến vẻ mặt kiêu ngạo, nắm lấy tay thiếu niên, giới thiệu cho đồng sự kiêm hảo hữu của mình.

"Chào! Tôi là Simon, hảo bằng hữu của Nhị thúc cậu. Đến đây, tôi mang cậu đi thử máu để xem hình dạng huyết cầu."

Simon nhìn thấy khuôn mặt tinh thuần tuyệt mỹ, biểu tình bình thản của Âu Lăng Dật, giật mình một chút, ánh mắt lóe lên, lộ ra nụ cười tươi mà anh cho là soái khí ngút trời, dẫn y đến chỗ hộ lý lấy máu.

"Đây là đứa trẻ mà cậu nói sao? Thế nhưng lớn như vậy…… Như vậy……" Simon nghẹn lời, Trung ngữ hữu hạn, thật sự không nghĩ ra từ ngữ nào chuẩn xác để hình dung vẻ đẹp như tinh linh thiên hạ của thiếu niên, vò đầu bứt tai một phen đành phải không cam lòng buông tha:

"Các người làm như vậy không biết là rất tàn nhẫn sao? Dựa vào cái gì vì Âu Thiên Bảo mà hy sinh đứa nhỏ khả ái như vậy? Nó cũng là của thân nhân của anh mà, không phải sao?"

Nghĩ đến mục đích Âu Hình Thiến dẫn y đến đây kiểm tra, Simon tức đến đỏ mắt. Không có biện pháp, lòng người chính là yêu thích những điều tốt đep, huống chi là đứa nhỏ tuấn tú lại đáng yêu thế này, ai có thể không đau lòng?

"Tôi biết, ý tưởng trước đó của chúng ta chỉ là muốn cứu sống Âu Thiên Bảo. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt y, tôi đã muốn buông tha ý tưởng ban đầu. Nhưng là cậu không biết, Âu gia không phải do tôi làm chủ, mọi chuyện đều do anh trai tôi quyết định, ai cũng không thể sửa đổi.

Cậu yên tâm, sau khi trở về, tôi sẽ cố gắng che chở y, thuyết phục anh trai nghĩ ra biện pháp khác. Cậu còn chưa biết, đứa cháu nhỏ này của tôi di truyền gen ưu tú, cũng là thiên tài y học, ngày mai cậu tới trung tâm nghiên cứu, tôi cho cậu xem báo cáo nghiên cứu nó viết, nếu công bố ra, có thể làm cho diễn đàn y học hiện tại khiếp sợ."

"Thật sự? Vậy tám giờ sáng ngày mai gặp ở sở nghiên cứu!" Trông thấy vẻ mặt chân tâm sám hối của bằng hữu, simon cũng không tiếp tục chỉ trích hắn ta, ngược lại bị câu nói kế tiếp của hắn ta hấp dẫn.

Anh biết bạn tốt của mình tuyệt đối không nói dối.

"Được, ngày mai gặp, cậu đến rồi sẽ biết, tuyệt đối làm rung động ánh mắt của cậu." Tiễn bước Simon còn đang biểu lộ vẻ mặt tò mò, Âu Hình Thiến xuyên thấu cửa sổ thủy tinh, nhìn chăm chú vào bé trai đang nhíu mày vì bị lấy máu.

Hắn ta vẫn luôn cho rằng người phụ nữ đê tiện như thế, đứa con được giáo dưỡng ra nhất định cũng là hạng thô bỉ vô tri, huống chi y còn sinh trưởng tại địa phương dơ bẩn hạ lưu như vậy, không chừng còn học được những thói hư tật xấu trên đời.

Như vậy đứa nhỏ ắt hẳn tự ti, chua ngoa, yếu đuối, vô tri, không thể nghi ngờ là phi thường làm người ta chán ghét, hắn ta cũng không thừa nhận đứa trẻ như vậy là con cháu của Âu gia.

Bởi vậy khi anh trai nói muốn dẫn đứa nhỏ này trở về, giúp Âu Thiên Bảo có trái tim dự phòng, hắn ta không chút suy nghĩ liền đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!