Chương 48: (Vô Đề)

Âu Lăng Dật sau khi cáo biệt Âu Hình Thiên, liền xoay người chậm rãi đi về phía vườn trường, đợi đi qua chỗ ngã rẽ, rời khỏi phạm vi có thể nhìn thấy, y mới quay đầu lại, mày kiếm xinh đẹp khẽ nhăn nghiêm túc nhìn về góc nhỏ, vừa rồi Âu Lăng Dật bỗng dưng cảm nhận được tia ác ý cực đoan.

Sự ác ý kia âm trầm như băng hàn, tuy rằng đã cách một khoảng cách khá xa, nhưng vẫn tạo ra áp lực lên lưng y. Có lẽ là nhắm tới một người khác trong trường? Có lẽ là nhắm tới Âu Hình Thiên? Hay có lẽ chính là nhắm vào chính y?

Trong lòng suy xét đủ các loại khả năng, Âu Lăng Dật không có bất luận cảm giác hoảng sợ. [Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn], đẳng sự tình chân chính phát sinh kia một viên, y tự nhiên có biện pháp ứng đối, nhưng việc cấp bách là làm cho chính mình phải nhanh chóng trở nên ngày càng cường đại.

Thần kinh bị cảm giác nguy hiểm vừa rồi kích thích, sau khi nghĩ thông suốt Âu Lăng Dật lập tức đem chuyện này vất ra sau đầu. Thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị vào tiết.

Đi vào phòng học, y không khỏi cảm giác được các học sinh đối với y bắn ra những dòng cảm xúc vô cùng bất đồng với ban sáng, nhiệt độ tăng cao rất nhiều.

"Âu Lăng Dật, cám ơn cậu."

Nữ sinh buổi sáng thay y nói công đạo đột nhiên đi tới trước bàn Âu Lăng Dật, thanh âm ngọt ngào, tươi cười xán lạn.

"Cảm ơn về chuyện gì?" bạn nhỏ Âu thực mơ hồ. Y coi như không có nghĩ ra bản thân đã giúp đỡ cái gì khiến nữ sinh này nảy sinh lòng biết ơn với y.

"Cám ơn cậu đã xử lý Lão Vu Bà a. Bà ta đã bị đình chỉ công tác rồi. Chúng ta chỉ cần chờ hội đồng phụ huynh và ban lãnh đạo nhà trường tuyên bố nữa thôi. Cậu không phát hiện các bạn trong lớp học ai nấy đều rất vui vẻ sao?"

"Không cần cảm ơn tôi, người giúp xử lý chuyện này là Hiệu trưởng.

"Âu Lăng Dật ngữ khí lạnh nhạt trần thuật sự thật. - --Đọc FULL tại --- Nữ sinh hiển nhiên đánh giá cao tính cách khiêm tốn, thành thật của bạn nhỏ Âu, cho rằng y là đang ngượng ngùng, không muốn nhận công, vội vàng cúi người xuống thì thầm vào tai Âu Lăng Dật, nói nhỏ:"Đương nhiên phải cảm ơn cậu chứ, không có phụ thân cậu xuất hiện, việc này phỏng chừng nháo đến bây giờ vẫn chưa thể giải quyết được, chúng ta đều sẽ phải chịu thiệt!"

"Vậy cậu nên đi biết ơn phụ thân tôi mới đúng."

Cảm thấy nữ sinh cứ mãi lải nhải nói không ngừng, tranh cãi ầm ĩ khiến người ta phiền lòng, Âu Lăng Dật thanh âm nói ra mang theo một tia tinh thần lực lạnh lẽo, ý tứ đuổi người.

Nữ sinh ánh mắt hỗn độn một lát, lập tức quên mất mục đích làm thân, quấn quýt thiếu niên trước mắt, cứng ngắc trở lại chỗ ngồi của bản thân, ngồi thẳng xuống, không hề nhúc nhích.

Âu Lăng Dật miết liếc mắt một cái đã dại cả người, y khinh thường bĩu môi. Nếu như bình thường, y cũng sẽ không tùy ý dùng tinh thần lực điều khiển người khác, nhưng buổi sáng đã bị một đám nữ nhân náo loạn tận hai giờ đồng hồ, y thật sự không thể nghe thêm nhiều tiếng tạp âm hơn nữa.

So sánh với người kia, thanh âm trầm thấp khêu gợi nam tính như ru ngủ của Âu Hình Thiên khác xa cả trời vực.

Hai bạn học theo sau Khương Ngọc Lan cũng chính là tên nữ sinh thấy cô vẻ mặt cứng ngắc trở về chỗ ngồi, biểu tình dại ra, giống như bị đả kích cực lớn, lại cảm nhận được trên người Âu Lăng Dật lan tỏa một luồng mát lạnh, hơi thở mang ý chớ tới gần, phân phân đánh mất lại đây phàn giao ý niệm trong đầu.

Khi cả phòng học bởi vì khí tức Âu Lăng Dật áp bách mà lâm vào trận quỷ dị an tĩnh, bỗng có một người đeo kính, tinh thần trông vô cùng phấn chấn, có đôi chút sôi nổi, nữ nhân đi vào phòng học.

Cô buông tập tài liệu trong tay xuống, xoay người đối mặt với các học sinh trong lớp học, phát hiện tất cả mọi người không cần cô phải nhắc nhở, đã tự động duy trì trật tự an tĩnh nhất có thể, trên mặt hiện lên biểu tình kinh dị, theo sau lại vừa lòng mỉm cười, cầm lấy phấn ở bảng đen viết xuống tên của bản thân, bắt đầu tự giới thiệu.

"Chào tất cả các em, tôi là giáo viên dạy môn toán mới được ban lãnh đạo nhà trường bổ nhiệm, cũng là chủ nhiệm mới của các em, chủ nhiệm Tiếu. Tiếp nhận lớp học tài giỏi như vậy, tôi tự thấy thực vinh hạnh, thật lòng mà nói, áp lực cũng rất lớn. Nhưng là tôi tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng các em. Ba năm tiếp theo, tôi sẽ cố gắng cùng các em phấn đấu, tạo ra một tập thể đoàn kết hữu ái, học tập đi lên để có một tương lai tươi đẹp, có được không?"

-

--Đọc FULL tại ---

Chủ nhiệm Ngô nói với tông giọng cực kỳ phấn kích, nhưng không kém phần cứng ngắc, vừa nghe qua đã biết trước đó đã luyện tập nhiều lần, xem ra là giáo viên mới chân bước chân ráo đi vào xã hội.

Một đám học sinh con ông cháu cha lập tức vui vẻ vì biết được nhà trường đã tìm đúng chủ nhiệm, đều đối với cô vỗ tay nhiệt liệt, vô cùng hoan nghênh. Chủ nhiệm mới tính tình thật tốt, thật nhiệt tình, thật thành tâm hơn nữa còn hiểu tâm lý học sinh, người phấn chấn như vậy mới xứng làm giáo viên.

Cảm giác được bọn nhỏ thành tâm hoan nghênh mình, chủ nhiệm Tiếu sắc mặt đỏ hồng tươi cười ngại ngùng, nhưng sau lại nhíu nhíu mày. Bởi vì cô phát hiện, chỗ bên cạnh cửa sổ có một nam sinh không có hưởng ứng vỗ tay, giờ phút này mặt vô biểu tình nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nam sinh chỉ lộ ra sườn mặt, nhưng đã đủ xinh đẹp tuyệt mỹ, quanh thân bao bọc bởi hơi thở cao ngạo, xa cách. Đứa trẻ kia đại khái chính là người Hiệu trưởng giao cho cô, muốn cô đặc biệt chiếu cố đứa trẻ thiên tài này đi? Quả nhiên giống như trong hình dung cô y đúc, thập phần quái gở.

Phụ huynh của đứa nhỏ cũng không dễ dàng a, vì thay đổi con trai, còn đặc biệt tìm chủ nhiệm bày ra phương án can thiệp.

Nghĩ đến nhiệm vụ bí mật của mình mà phụ thân đứa nhỏ cố ý đưa tới, về hội chứng tự bế cô đã học qua một khóa chuyên nghiệp nên hiểu rõ trường hợp Âu Lăng Dật gặp phải, chủ nhiệm Tiếu đột nhiên cảm giác chính mình đang gánh vác trên vai trách nhiệm trọng đại.

Vì đứa trẻ đơn thuần trong sáng trước mắt, vì sự kỳ vọng phụ huynh tha thiết chờ đợi, vì Hiệu trưởng tin tưởng, cô nhất định cố gắng quan tâm em, chiếu cố em, thay đổi em biến thành con người mới.

Nhìn bạn nhỏ Âu, cô âm thầm nắm tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!