Bởi vì là lần đầu tiên bản thân cùng con trai chân chính dùng một bữa cơm ở bên ngoài, Âu Hình Thiên thận trọng lựa chọn những nhà hàng nổi danh về món ăn Nhật Bản đã từng ăn qua một lần, cuối cùng quyết định sẽ dùng bữa ở "Tùng xuyên Nhật Thức".
Nơi đó chẳng những phong vị độc đáo, phục vụ chu toàn, hơn nữa khung cảnh thanh u, tiểu tử kia nhất định sẽ thích.
Đem xe dừng bên ngoài, Âu Hình Thiên mạnh mẽ giữ chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, nắm y cùng bước vào. Cảm nhận được xúc cảm mềm mại, hơi thở tươi mát của Âu Lăng Dật kề bên, nội tâm Âu Hình Thiên trở nên mê muội.
Đương nhiên, sợ hãi lúc trước đến từ cái quảng cáo kem đánh răng kia khiến hắn vô cùng khó chịu. Nhưng chẳng phải cô con gái nhỏ cuối cùng cũng bị mẹ kế cảm hóa thành công hay sao? Nếu bản thân hắn cố gắng hơn nữa, tiểu tử kia cũng sẽ giống vậy thôi, liền sẽ có thói quen dính hắn không sớm thì muộn.
Một gã mặc một thân đồ tây ngạo nghễ được những ca sĩ hóa trang kiểu Nhật đang mải mê tiếp khách, từ đằng xa đã thấy thân ảnh cao to, tuấn lãng của Âu Hình Thiên với biểu tình lãnh khốc xuất hiện, ngay lập tức thay đổi thái độ, ân cần chào đón, cúi đầu 90°.
Khu tầng này chỉ dành cho hội viên, không có địa vị xã hội nhất định cùng số dư tài khoản lên đến con số hàng vạn quả thật không có cửa vào được, bởi thế đi tới đi lui cũng chỉ có những gương mặt quen thuộc, những cô gái phục vụ đã sớm rục rịch.
Mà Âu Hình Thiên, người đứng đầu thành phố B phiên vân phúc vũ, đương nhiên tự xếp vào hạng khách vip của danh sách nhà hàng.
"Hoan nghênh Âu tổng! Âu tổng ngài vẫn khỏe chứ, xin hỏi ngài đi mấy người? Ngài dùng ở đại sảnh hay là ở phòng riêng?" Thấy Âu tổng lần này đến, người đi cạnh không phải nữ nhân mỹ diễm, mà là một chàng trai diện mạo tinh xảo vô cùng xinh đẹp, tiểu thư tiếp khách đến đón thanh âm ngưng trệ một chút lại khôi phục tự nhiên, một bên thuần thục đi phía trước dẫn đường, một bên dùng dư quang nơi khóe mắt không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới vị thiếu niên khí chất mỹ mạo này.
"Hai người. Dùng phòng riêng." Âu Hình Thiên nhanh chóng đem nhi tử kéo đến bên cạnh người, ngăn trở vị tiểu thư ăn mặc quyến rũ dùng ánh mắt kinh diễm đặt trên người Âu Lăng Dật, cả người tản ra lãnh khí.
"Không cần, dùng ngay tại đại sảnh đi."
Tay bị nam nhân gắt gao nắm, Âu Lăng Dật chỉ có thể khẽ nhúc nhích ngón tay, nhẹ nhàng khẽ cong ngón tay cọ cọ, đưa ra yêu cầu.
Cùng Âu Hình Thiên ở chung càng lâu, y phát hiện, đám người thường hay phát ra các loại cảm xúc dao động khác nhau ảnh hưởng đến y càng nhỏ, hơn nữa tinh thần lực mà chống cự được sự quấy nhiễu đến từ bên ngoài thì sẽ luyện thêm ngày một thuần thục, cho nên, y hiện tại muốn để bản thân cố gắng thích ứng với nhiều người, với mọi hoàn cảnh.
Bị móng vuốt nhỏ của con trai nhẹ nhàng cào cào trong lòng bàn tay, một cỗ nhiệt nóng bỏng không ngừng truyền từ chỗ được y chạm vào chạy thẳng đến tâm hắn, Âu Hình Thiên cảm giác cả người tê dại, nội tâm lẫn hô hấp đều hỗn loạn vài giây, xúc động muốn đem thiếu niên trước mắt hung hăng khảm vào thân mình thật chặt.
Nhận thấy được chính mình thất thố, hắn lập tức thu liễm sắc mặt, che dấu hai tai đỏ rực quay đầu sang chỗ khác, đối với tiểu thư đang chờ đợi, trả lời: "Đi đại sảnh, chuẩn bị một chỗ có khung cảnh đẹp cho tôi."
"Vâng, xin hai vị đi theo tôi.
"Bắt gặp tiểu thiếu niên đối với Âu tổng thế nhưng lại có thể trấn định tự nhiên, lớn mật đối nghịch, tiểu thư cảm thấy vô cùng kinh ngạc, với thân phận của y càng thêm tò mò. Những người bên cạnh Âu Hình Thiên ai mà chẳng khúm núm, kinh sợ hắn chứ. Nhưng thái độ như thiếu niên này, cô cũng chưa từng thấy quá."Ở chỗ này đi." Đại sảnh của Nhật Thức là một đình viện được kiến tạo dựng bởi những tấm mành gỗ có mỏng có dày bao quanh tứ phía, chỗ ngồi đình viện được bố trí theo địa hình, khi đi ngang qua đình viện trông thấy một hồ sen nhỏ lấp lánh do ánh nắng mặt trời phản chiếu, hai mắt Âu Lăng Dật sáng ngời, lập tức kêu tiểu thư dẫn đường dừng lại.
"A, thực xin lỗi, chỗ này đã có người đặt trước."
Tiểu thư phi thường ngượng ngùng. Nhìn thiếu niên trong sáng đang từ thích thú ảm đạm hẳn đi, cô trong lòng vừa khó xử vừa đáng tiếc.
Âu Hình Thiên đã trên đường đi đến giai đoạn cuối của bệnh cuồng con quá mức, rốt cuộc không thể quay đầu. Nếu con trai muốn, hắn có thể đem toàn bộ thế giới đều bày sẵn trước mặt Âu Lăng Dật, nhưng vấn đề là, con trai rất hiếm khi chủ động mở miệng thẳng thắn nói với hắn thật sự muốn cái gì.
Âu Hình Thiên không có cơ hội lấy lòng nên lúc nào hắn cũng cảm thấy phận làm cha thật thất bại. Hiện tại con trai thật vất vả mới mở miệng, hắn đương nhiên muốn tận lực thỏa mãn.
"Tôi sẽ dùng bữa ở đây. Nếu người đặt chỗ đến cô hãy nói với y, Âu Hình Thiên tôi lỡ nhìn trúng vị trí này, mời y lựa chọn một chỗ khác. Sau nhất định bồi thường thỏa đáng, bữa cơm hôm nay của y tính vào thẻ của tôi." Tuy lời nói bá đạo, nhưng là hắn có tư cách để bá đạo.
Ở đất nước C, hắn đã nhắm đến vị trí nào rồi thì người khác chỉ có con đường duy nhất, là ngoan ngoãn thoái vị, nhường lại cho hắn, không chừng đối phương còn cảm thấy có chút vinh hạnh.
"A, vậy cứ thế đi. Mời ngài ngồi. Đây là menu, đợi lát nữa tôi liền kêu phục vụ đến ghi món cho hai vị." Hiển nhiên, tiểu thư cũng biết đạo lý này, chỉ do dự vài giây suy nghĩ liền quy thuận.
Trông thấy Âu Lăng Dật ngồi cạnh cửa sổ, tư thái tao nhã, hai mắt híp lại đắm chìm trong ánh mặt trời, giống như một chú mèo nhỏ ngủ gật biếng, Âu Hình Thiên mỉm cười, nội tâm cảm thấy thỏa mãn cực kỳ. Chỉ cần nhi tử cao hứng, tâm tình của hắn sẽ đặc biệt sung sướng.
Biết đứa trẻ kia chưa bao giờ nhịn ăn, chỉ cần món ăn khẩu vị nhẹ là được, Âu Hình Thiên cũng không xen vào quấy rầy y tận hưởng ánh mặt trời, thẳng đến khi phục vụ đến ghi món.
Đuổi phục vụ đứng chờ phân phó đi hết, hắn một tay chống mặt, chuyên chú nhìn con trai bảo bối trước mắt tỏa sáng chói mắt, con ngươi thâm trầm dần dần lâm vào si mê.
Những sợi tóc đen mềm mại ánh bạc kia, làn da trắng nõn nhẵn nhụi kia, chiếc mũi cao thẳng yêu kiều kia, hết thảy đều hấp dẫn tầm mắt hắn, làm cho hắn không thể tự kiềm chế, đặc biệt đôi môi hồng nhuận phấn nộn của tiểu tử, mang theo một chút cong cong nơi khóe môi, khả ái đến nỗi khiến người ta muốn cắn một ngụm, sau đó tinh tế nhấm nháp thưởng thức xem tư vị như thế nào.
Cắn ~ nhấm nháp? Ý nghĩ hiện lên trong đầu, hắn liền tưởng tượng hình ảnh bản thân đặt một nụ hôn trên đôi môi xinh đẹp của Âu Lăng Dật mà say mê, dục vọng nơi hạ thân Âu Hình Thiên bắt đầu rục rịch bành trướng.
"Đáng chết!
"càng nghĩ càng đi xa rồi sinh ra phản ứng sinh lý, vẫn là đối với con trai mình chuyện như thế này đã không phải lần đầu tiên. Âu Hình Thiên cảm thấy đầu muốn nổ tung. Trên mặt hắn nhiễm một tầng hồng, vô lực cúi đầu thở dài, thấp giọng thầm mắng bản thân."Cha làm sao vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!