Chương 45: (Vô Đề)

Biệt thự Âu gia.

Bác Ngô đang kiểm tra kết quả công cuộc dọn vệ sinh của người làm, đột nhiên nghe thấy ngoài phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại.

"Xin chào, đây là biệt thự Âu gia, xin hỏi có chuyện gì?" bác Ngô vừa dứt lời, đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói sắc bén của phụ nữ, ngữ khí nghe có chút tức giận.

"Xin hỏi cô có thể nói lại một lần nữa cho tôi nghe được không?

"Tuy rằng không nhìn thấy đối phương, bác Ngô bá vẫn là hơi cũi người, bộ dáng gấp rút xin lỗi. Tốc độ nói chuyện của đối phương sự quá nhanh, tuổi bác lại lớn, không có nghe kịp. Đối phương trầm mặc nửa ngày sau mới hít một hơi thật dài nói một lần nữa, chỉ là lần này ngữ khí càng thêm bén nhọn."Thật có lỗi, Âu tổng hiện tại không ở nhà, xin hỏi tôi có thể thay mặt phụ huynh đến một chuyến không?

"Đối phương không ai khác mà là chủ nhiệm của tiểu thiếu gia, trong giọng nói bác Ngô không khỏi có chút khiêm nhường cùng kính trọng. Lại nói tiểu thiếu gia là đứa trẻ nhu thuận như vậy, như thế nào mà có khả năng làm ra loại chuyện đó, nghiêm trọng đến độ phải mời lên cả văn phòng gọi phụ huynh? Bác Ngô khó hiểu, cảm thấy đây là chuyện hiếm có vô cùng."Tôi? Tôi là quản gia." Đối phương hỏi thân phận, bác Ngô thành thật trả lời, từ ống điện thoại lập tức cất lên một tràng chỉ trích liên thanh.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng liên lạc với Âu tổng, tạm biệt.

"Đem tai nghe dời xa bên tai, đợi bên kia yên tĩnh, bác Ngô bá cau mày cam đoan. Vẫn là nên tìm Nhị thiếu đi. Nhị thiếu tính tình tốt hơn nhiều, sẽ không trách phạt tiểu thiếu gia. Bác Ngô nghĩ trong lòng, bắt lấy điện thoại nhanh chóng bấm dãy số của Âu Hình Thiến."Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau… Sorry, the number is…" Một giọng nữ máy móc từ bên trong ống nghe truyền tới. Bất lực thả ống nghe xuống, đợi vài phút nghĩ ngợi, bác Ngô thở dài một hơi, hóa ra kết quả vẫn như nhau.

Thêm nửa giờ nữa trôi qua, bác Ngô cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc. Tiểu thiếu gia còn đang ở trường mong chờ có người đến, xem như, tìm Đại thiếu vậy, chứ không không có ai để ý đến đứa nhỏ thì hẳn y sẽ rất buồn, rất đáng thương, cùng lắm thì mắng một trận thôi.

Nội tâm tuy rằng lo lắng, bác Ngô quyết định vẫn lựa chọn gọi đến văn phòng Âu Hình Thiên.

"Xin chào. Đây là văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Âu thị." Raymond tiếp nhận điện thoại, máy móc mở miệng.

"Xin chào ngài, cho tôi hỏi Đại thiếu có ở đó không? Tôi là quản gia của Âu gia, hiện đang có việc gấp cần gặp Đại thiếu."

"Âu tổng đang bàn công việc với đối tác, lúc này không tiện để liên lạc, ngài để lại lời nhắn đi, đợi khi nào Âu tổng có thời gian tôi sẽ chuyển lời giúp."

Biết là Âu Hình Thiên cũng không có chuyện gì lớn cần giải quyết, chỉ có một chút chuyện vặt vãnh, nhưng Raymond vẫn không dám tùy tiện đi quấy rầy Âu Hình Thiên.

"Nếu Đại thiếu bận thì đành chịu vậy. Nhưng nhờ ngài mau chóng báo cho Đại thiếu biết tiểu thiếu gia ở trường học đã xảy ra chuyện, chủ nhiệm muốn mời phụ huynh đến làm việc."

Hiểu rõ bản chất Đại thiếu là người cuồng công việc, bác Ngô bất đắc dĩ cúp điện thoại, đối với Đại thiếu chưa hề ôm kỳ vọng, chỉ có thể chờ Nhị thiếu rảnh rỗi gọi lại.

"Tiểu thiếu gia?"

Sau khi chào tạm biệt với bác Ngô, Raymond nhíu mi, thì thào tự hỏi. "A, tiểu thiếu gia trong bức ảnh!"

Kinh hô một tiếng, Raymond mới phản ứng kịp. Làm việc bên cạnh lão đại mỗi ngày, quan sát được hắn mỗi khi nhàn rỗi đều sẽ có thói quen nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp tiểu thiếu gia rồi ngẩn người, ánh mắt kia vừa thể hiện sự yêu chiều cùng ôn nhu, ngay cả người không tinh cũng có thể nhìn ra được trong lòng lão đại có biết bao nhiêu coi trọng vị tiểu thiếu gia đó.

Chuyện này chắc hẳn nên mau chóng thông báo cho Âu tổng, cho dù có quấy rầy hắn đang làm việc, nhiều lắm thì bị mắng một trận thôi nhưng nếu tiểu thiếu gia thực sự xảy ra chuyện, bản thân gã thì biết chuyện lại không nói vậy thì cuộc đời gã sẽ bước sang trang mới, bắt đầu ở một công ty mới.

Trong lòng hạ quyết tâm, Raymond vẻ mặt thấy chết không sờn, nghiêm túc đứng trước cửa phòng Âu tổng gõ nhẹ.

"Vào đi.

"Âm thanh cực thấp có thể đông chết người trầm ổn vang lên. Raymond cảm thấy cả người như đang bị đông cứng từng chỗ, dứt khoát đẩy cửa ra, cúi người ở bên tai lão đại, nhỏ giọng rất nhanh mở miệng:"Âu tổng, ban nãy quản gia gọi điện báo lại nói tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện ở trường học, mời ngài đến giải quyết.

"Âu Hình Thiên đang làm việc thì bị cắt ngang, vốn trong lòng khó chịu nhưng thấy sắc mặt trợ lý thập phần lo lắng, tính nhẫn nại ít ỏi cuối cùng cũng níu hắn lại, kiên nhẫn lắng nghe Raymond nói hết câu, chỉ là, đợi trợ lý dứt lời, trên mặt hắn biểu tình lãnh khốc lại nứt ra thành từng mảnh. Hai tay Âu Hình Thiên nắm chặt, miễn cưỡng duy trì thái độ không hề thay đổi, hướng đến đối tác đang ngồi đối diện, nói:"Tống tổng, thật có lỗi, tôi hiện tại có việc gấp, cần ngay lập tức xử lý, chúng ta hẹn hôm khác bàn bạc có được không?"

"A, ngài có việc bận phải đi mà, không sao hết, không sao hết." Vị khách cũng là người có mắt nhìn, thấy Âu Hình Thiến vẻ mặt mang theo vài phần nôn nóng, vội vàng xua tay tỏ vẻ không vấn đề.

"Raymond, cậu bồi Tống tổng sắp xếp thời gian gặp mặt, tôi đi trước.

"Gấp gáp giao toàn bộ công chuyện cho Raymond xử lý, Âu Hình Thiên cầm lấy chìa khóa xe rất nhanh đã rời đi. Dõi theo bóng dáng Âu tổng khuất sau cánh cửa, Raymond chà xát cái trán đầy mồ hôi lạnh, thả nhẹ khẩu khí: Hên là mình dũng cảm đi báo, chứ không đời mình tèo rồi."Tiểu thiếu gia ở trường học đã xảy ra chuyện!

Tiểu thiếu gia ở trường học đã xảy ra chuyện…" Câu nói của Raymond cứ lặp đi lặp lại trong đầu Âu Hình Thiến, hắn cầm tay lái không khỏi dùng sức nắm chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch. Âu Hình Thiên giẫm chân ga nhấn mạnh, tốc độ như bay phóng tới trường trung học Dục Đức.

Bởi vì Lão Vu Bà cảm xúc quá kích động, tiếng quát mắng vang rền khắp chốn, khiến cả bụi bẩn bám xung quanh cũng theo từng đợt Lão Vu Bà hét mà tung bay, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng gọi tới rất nhiều phụ huynh học sinh, cuối cùng sự tình càng ngày càng loạn, Hiệu trưởng đang nghỉ ngơi rốt cuộc phải đi đến.

Lúc này trong văn phòng giáo viên đã không thể chứa nổi một đám người phụ huynh và học sinh, Hiệu trưởng bắt buộc ra mặt đem mọi người cùng nhau tới phòng họp giải quyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!