Chương 41: (Vô Đề)

Ngay khi hội nghị vừa chấm dứt, bóng đêm đã lặng lẽ buông xuống, toàn bộ thành thị đèn đuốc sáng trưng.

Âu Hình Thiên nửa ôm con trai rời khỏi hội trường, nhưng thấy trên trán tiểu tử không ngừng ứa ra mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt, trong lòng hắn không khỏi cả kinh, cũng không để ý đến vô số ánh nhìn đang dò xét, bế Âu Lăng Dật theo kiểu ôm công chúa, trực tiếp mang lên xe.

"Dật nhi, làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào mau nói cho ta biết." Âu Hình Thiên dùng tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Âu Lăng Dật, đưa đầu y lại gần đầu mình kề sát, vuốt ve xuống hai bên sườn má, vẻ mặt cực độ lo âu.

Âu Lăng Dật chuyên tâm hấp thu năng lượng, dẫn đường để cho chúng nó lưu chuyển khắp cơ thể, đối với hành động thân mật của Âu Hình Thiên hoàn toàn không có phát hiện, càng không có biện pháp đáp lại câu hỏi của hắn.

"Lập tức lái xe tới bệnh viện!"

Trông thấy sắc mặt Âu Lăng Dật tái nhợt, không có dấu hiệu chuyển biến tốt, hắn bất chấp một đám người đang trực chờ chặn đường nhi tử ở bệnh viện, gấp gáp mở miệng phân phó lái xe.

"Không cần!"

Bị nguồn năng lượng khổng lồ ập vào trùng kích thân thể dẫn đến các cơ trướng đến phát đau, Âu Lăng Dật thần trí vẫn còn tia thanh tỉnh, nghe thấy tiếng Âu Hình Thiên, nghĩ đến về nhà hay tới bệnh viện đều như nhau, khiến thân thể y không tự chủ hấp thu năng lượng, rồi vội vã dồn dập giữ chặt ống tay áo hắn ngăn cản.

"Con khó chịu như vậy không để bác sĩ kiểm tra làm sao mà được? Bảo bối ngoan, hiện tại không phải thời điểm phản nghịch. Mau chạy đi."

Mềm nhẹ vuốt ve đôi má phúng phính trơn mịn của tiểu nhi tử, Âu Hình Thiên ôn nhu mềm giọng an ủi, quay lại đối diện với lái xe, thanh âm lập tức trở nên cứng rắn lãnh khốc.

Bảo an ngồi chỗ lái xe bị khí tức lão đại từ hạ ấm chuyển biến sang đông lạnh nhanh chóng mặt, khiến cả người gã không khỏi run rẩy một trận, tự giác thả phanh, gấp rút đem xe quay đầu về hướng vừa rời đi.

Rúc vào trong lòng Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật nhận thấy được hướng đi thay đổi, cố gắng mở hai mắt, mê man mơ hồ nhìn về phía nam nhân cao lớn đang ôm chặt chính mình, chưa kịp suy nghĩ hai tay đã giữ chặt vạt áo hắn kháng nghị:

"Tôi không cần đi bệnh viện! Cha có nghe thấy không?"

Chỉ là bởi vì đầu óc trống rỗng không thể khống chế hành động, dẫn đến cơ thể Âu Lăng Dật vô lực, con ngươi không còn tiêu cự, sở dĩ y muốn hung hăng kéo vạt áo Âu Hình Thiên, nhưng ngược lại lại biến thành nhẹ nhàng vuốt ve một cái trên gương mặt tuấn tú của hắn.

Âu Hình Thiên nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của con trai cùng thân hình bé nhỏ hiện lên trước mặt, mềm nhẹ vuốt ve hắn, sau đó dùng âm thanh dụ hoặc kháng nghị, Âu Hình Thiên chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt cực nóng lưu chuyển trong thân thể không ngừng trào dâng, kích thẳng chính mình khiến cả người tê dại, vội vàng cầm đôi tay Âu Lăng Dật đang đặt tại mặt hắn kéo lại, một lần nữa áp sát lên mặt hắn, cười thập phần thỏa mãn:

"Được, papa nghe lời con, chúng ta không quay về bệnh viện nữa, ở ngay tại đây nghỉ ngơi một chút được không? Nếu đến lúc đó vẫn chưa hồi phục thì chúng ta đi tìm bác sĩ."

"Ừm." Thử rút tay về vài lần nhưng thất bại, Âu Lăng Dật cũng mặc kệ chuyên tâm đối phó với khối năng lượng đang gây rối trong cơ thể, khẽ gật đầu rồi mệt mỏi nhắm tịt hai mắt.

Trông thấy Âu Lăng Dật đồng ý với đề nghị của mình, Âu Hình Thiên lập tức nói lái xe đỗ bên cạnh công viên có khung cảnh đẹp đẽ vô cùng, mở cửa kính xe, để cho tiểu nhi tử hít chút khí trời.

Tối nay vừa mới là tháng viên chi dạ, ngoài cửa sổ náo nhiệt những ánh đèn lồng nhưng cũng không thể che dấu ánh trăng sáng tinh khiết lại lạnh lẽo.

Được ánh trăng chiếu sáng lên làn da, năng lượng đang bạo động cuồn cuộn cuối cùng dịu xuống được chút ít, Âu Lăng Dật chậm rãi chống đỡ ngồi dậy, đem hơn một nửa thân thể đắm chìm dưới ánh trăng sáng lung linh huyền ảo.

Nhìn nhi tử có vẻ như lưu luyến ánh trăng, Âu Hình Thiên nhẹ nhàng thả tay, để y thoát khỏi cái ôm của mình. Bỗng chốc, gắn giật mình nhớ lại cái đêm lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Ngày đó cũng như hôm nay là vào đêm trăng tròn, đứa trẻ kia cả người tỏa ra ánh bạc tựa thiên sứ độc nhất vô nhị đến từ trời ngự xuống, ngoái đầu nhìn sang, đối diện với hắn là đôi mắt chứa đựng nỗi cô tịch tràn đầy cùng mê mang khó giấu.

Chỉ cần liếc nhẹ một cái, trong nháy mắt, tâm của hắn trước giờ vốn sắt đá đã xuất hiện những vết nứt chằng chịt, thế mà hiện tại, càng hiểu sâu hơn Âu Lăng Dật, vết nứt của hắn đã không ngừng mở rộng, rốt cuộc không thể khép lại nữa.

Như thế cũng tốt, đây là con trai mình, đối với máu mủ ruột thịt ai có thể nhẫn tâm máu lạnh không rung động được chứ? Tưởng niệm một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp, Âu Hình Thiên mơ mơ hồ lừa mình dối người.

Màn đêm bao trùm Âu Hình Thiên cùng Âu Lăng Dật, một người khó chịu cố gắng làm thông thoáng nguồn năng lượng mạnh bạo, một người giữ trong mình bầu tâm sự, thời gian trôi qua càng khiến không gian giữa họ thêm hài hòa.

"Tôi ổn rồi, về nhà đi."

Cuối cùng nhờ nguyệt quang dung hợp với năng lượng không tiêu thụ được trong cơ thể hòa làm một, Âu Lăng Dật cảm giác thần thanh khí sảng cực độ, quay đầu mở miệng nói với Âu Hình Thiên đang lẳng lặng chờ một bên ánh mắt y phát sáng. Âu Lăng Dật nhận thấy tinh thần lực y có vẻ mạnh hơn rất nhiều.

Âu Hình Thiên kinh ngạc quan sát thiếu niên, nội tâm cảm giác y dường như bất đồng với lúc trước. Làn da càng nhẵn nhụi trắng nõn hơn, ngũ quan tinh xảo mê hoặc người hơn, ngay cả khí chất đều rất cao quý trong trẻo thêm lạnh lùng vài phần.

Mới một giờ ngắn ngủn trôi qua như thế, con trai đã thay đổi từ trong ra ngoài như được thay da đổi thịt, hắn chỉ có thể si ngốc ngắm, không biết phản ứng ra sao.

"Cha, trên mặt tôi dính cái gì à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!