"Con muốn một cái máy tính." Về đến nhà, Âu Lăng Dật yên lặng nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát, nghe thấy thanh âm chìa khóa chuyển động trên cánh cửa, lần đầu tiên y chạy ra đón người mẹ vừa về tới nhà.
Ở kiếp trước, còn nhỏ tuổi đã bị mẹ y ngược đãi, bán đứng, chưa từng có một ngày nào cảm thụ qua tình thương ấm áp của mẹ, đối với nữ nhân không có trách nhiệm này, y hoàn toàn không có một chút cảm tình nào.
Nếu không phải vì đương lúc chờ đợi Âu Hình Thiến tìm đến, y sớm không kiên nhẫn tiếp tục trụ lại nơi đây.
"Tên tiện chủng này! Ăn của tao, uống của tao, bây giờ còn đòi đồ này đồ nọ! Không có cửa đâu!" Tiếng rít gào, chửi rủa như trong dự đoán đổ ập xuống người Âu Lăng Dật như thác.
Bĩu môi, Âu Lăng Dật đối với sự chửi rủa kia thờ ơ đến lạnh lùng, vẫn nhìn chằm chằm của hai mắt nàng mà lặp lại:
"Con muốn nhất máy tính! Hiện tại! Lập tức!"
Thả ra từng đợt từng đợt tinh thần lực nhè nhẹ xâm nhập đầu óc nàng, khống chế được thần trí nàng, Âu Lăng Dật lặp lại chỉ thị của chính mình.
Ánh mắt mẹ y bắt đầu tan rã, cứng nhắc lặp lại:"
Muốn máy tính, hiện tại, lập tức." Cầm lấy ví vừa buông xuống, mặt nàng không chút thay đổi, thẳng tắp xoay người ra cửa, chuẩn bị đi mua máy tính.
Nhìn bóng dáng cứng ngắc của nàng ta khi rời đi, Âu Lăng Dật ngồi ở sô pha khinh miệt trong lòng: Tinh thần của người phụ nữ này quả thực quá yếu, dễ dàng bị y khống chế, tóm lại y chính là không hề cảm giác thành tựu.
Chỉ thị nàng ta rằng mình đang muốn gì đó, Âu Lăng Dật bắt đầu gian khổ học y.
Mỗi ngày năm giờ ra cửa tập thể dục một giờ, rèn luyện sự chịu đựng của chính mình. Sự chịu đựng đối với việc bác sĩ phải đứng bất động mấy chục tiếng liền trong giải phẫu ngoại khoa mà nói là rất trọng yếu.
Luyện chạy chậm về, trong chốc lát bắt đầu tập võ thuật. Đời trước ở Âu gia tốt xấu gì cũng lâu như vậy, đối với Nhị thiếu gia gia tộc hắc đạo, Âu Hình Thiên cũng an bài người dạy cho Âu Lăng Dật chút võ thuật phòng thân.
Đời này lại đến một lần, Âu Lăng Dật đương nhiên phải luyện tập võ thuật sẵn. Thời khắc mấu chốt, chỉ dựa vào tinh thần lực cũng không thể trăm phần trăm cam đoan được sự an toàn cho y.
Luyện võ quan trọng chính là luyện tập thủ thế ổn định, quan sát cẩn thận. Âu Lăng Dật bắt đầu liền đơn giản luyện trước cây táo, chậm rãi lên đến điêu khắc, sau đó mới đến vi điêu.
Tóm lại, tận lực làm cho thân thủ chính ổn định, tùy ý, cẩn thận làm ra bất kỳ động tác có yêu cầu cao.
Buổi tối y sưu tập trên mạng một ít tư liệu y học, chú ý một chút về tin tức y học hiện nay: cách làm tế bào di thực, sáng tác đề án do mình tự nghĩ, định ra kế hoạch nghiên cứu.
Làm xong hết thảy, Âu Lăng Dật mới có thời gian nghỉ ngơi một hồi. Nếu đêm đó vừa lúc có nguyệt quang, y sẽ lẳng lặng nằm ở phòng ngay ban công nhỏ, nhắm mắt lại, hấp thụ năng lượng.
Năm tháng khẩn trương nhưng y vẫn cứ bình thản lặng yên mà sinh hoạt, đảo mắt Âu Lăng Dật đã mười bốn tuổi.
Sương khói lượn lờ trong phòng tắm, Âu Lăng Dật đứng ở dưới vòi sen, nhắm mắt lại cảm thụ dòng nước ấm áp cọ rửa da thịt mà tạo nên cảm giác thoải mái.
Nếu giờ phút này có người, chắc chắn vì thiếu niên tinh xảo mị hoặc trước mắt mà sợ hãi. Gột rửa thân thể bằng ánh sáng mặt trăng làm cho Âu Lăng Dật tản ra khí tức mát lạnh hòa tuấn dật như nguyệt quang.
Hàng năm làn da không thấy ánh mặt trời trắng nõn đến trong suốt, bị nhiệt khí nóng bức bức ra màu hồng phấn mê người. Bọt nước lăn tăn ở trên làn da trơn mềm, sau đó theo đường cong thân thể thon dài hoàn mỹ trượt xuống góc khuất, thân thể thiếu niên trong suốt sáng ngời, giống như muốn phát ra ánh sáng.
Mái tóc đen mềm mại tinh minh của thiếu niên bị nước xối dính vào hai bên sườn má, tạo ra loại mỹ cảm cấm dục.
Y mở thật to đôi mắt, hai hàng lông mi dày đậm như hai chiếc quạt nhỏ lay động lay động, làm lòng người ngứa ngáy rối bời. Đồng tử đen tuyền pha lẫn ánh sáng màu bạc khẽ chuyển như thể hai cái lốc xoáy nhỏ thâm thuý mà tinh tế, như muốn hút vào trong đó linh hồn của những người vô tình nhìn phải.
Cau mày cẩn thận xem kỹ diện mạo chính mình, Âu Lăng Dật kinh ngạc nhướng mi. Khuôn mặt cùng tướng maio năm mười bốn tuổi của y trong trí nhớ không quá tương xứng, giống như càng thêm hoàn mỹ tinh xảo.
Tinh tế vuốt ve đường cong gương mặt, y cố gắng hồi tưởng kiếp trước diện mạo chính mình là như thế nào.
Thôi, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì mà thay đổi, y đã muốn trở thành một người hoàn toàn mới, không tất yếu lại đi rối rắm chuyện kiếp trước.
Nghĩ như vậy, Âu Lăng Dật buông tha cho việc hồi tưởng không có kết quả, lưu loát lau khô bọt nước trên người, bên hông đơn giản quấn một cái khăn tắm đi ra phòng tắm tìm quần áo.
"Ha ha, tiểu mỹ nhân! Ta chờ con đã lâu! vừa thấy con, tâm liền ngứa không chịu nổi!" Một giọng nam đáng khinh xuất hiện trong phòng, đồng thời hai cánh tay tráng kiện vòng qua trấn trụ phía sau Âu Lăng Dật, cẩn thận muốn đem người hôn tới.
Xoay người, đưa lưng về cửa phòng, Âu Lăng Dật vốn ý định tìm quần áo để mặc bất giác chọn mi, nhanh chóng bắt lấy ngón út của người đang vươn hai tay giữ mình, hướng ra phía ngoài hung hăng bẻ ngược, hai tiếng "răng rắc" thanh thúy vang lên, ngón út của người kia bị y mạnh mẽ bẻ gãy, nhìn vào góc độ bị bẻ quỷ dị kia, làm cho người ta sợ hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!