Chương 34: (Vô Đề)

Từ ngày nhận được hồ sơ bệnh án của Giản Hạo Tường gửi đến, Âu Lăng Dật cũng bắt đầu đóng cửa không ra, mỗi ngày mất ăn mất ngủ nghiên cứu phương án chữa trị tốt nhất.

Nếu không phải có Âu Hình Thiên luôn túc trực bên cạnh, cứng rắn nhắc nhở y đi ngủ đúng giờ, y thế nào cũng sẽ sử dụng chế độ thôi miên thần trí để kiên trì làm việc.

Âu Hình Thiến mỗi ngày về nhà, chuyện đầu tiên chính là đi đến thư phòng Âu Hình Thiên, quan sát cháu nhỏ tiến hành nghiên cứu tới đâu, có dấu hiệu gì không.

Chỉ là hơn một tháng trôi qua, lúc ban đầu còn ẩn chút chờ mong, nhưng đến hiện tại lòng đã như lửa đốt, kiên nhẫn của Âu Hình Thiến ngày càng một ít.

Hôm nay, thừa dịp anh trai vẫn chưa có về nhà, Âu Hình Thiến đem tâm tư dạo quanh một vòng nghiêm túc can thiệp vào việc cháu nhỏ đang làm.

"Nhị thúc, có chuyện gì sao?"

Bên cạnh cứ có người lượn lờ, tản ra khí tức nặng nề như có chuyện muốn nói, không thể xem nhẹ, Âu Lăng Dật khép lại cuốn sách giải phẫu khoa tim trên tay, ngữ khí lạnh nhạt hỏi.

"Tiểu Dật, còn bao lâu nữa là cháu tính thực hiện biện pháp kia?" Âu Hình Thiến thấy bản thân đã đứng lâu như vậy, cuối cùng cũng động tâm được cháu nhỏ, khiến y chịu ngẩng đầu nhìn mình, vội vàng kéo qua một cái ghế, nóng lòng mở miệng.

"Còn thiếu một chút nữa."

Tuy rằng phương án giải phẫu đã gần xác định, nhưng là vẫn phải tự y nhúng tay, làm mấy lần thí nghiệm để chứng minh, bởi vậy Âu Lăng Dật cảm thấy chưa được chắc chắn, khẽ lắc đầu phủ nhận.

"Tiểu Dật, thời gian Giản Hạo Tường cho cháu chuẩn bị là hai tháng rất nhanh sẽ đến, hiện tại phương án giải phẫu còn chưa có hoàn chỉnh, đến lúc đó cháu tính làm sao bây giờ?

Hạo Tường thân phận rất đặc thù, nếu lần giải phẫu này thất bại, đối với sự nghiệp hay cuộc sống của cháu về sau nhất định gặp nhiều bất lợi, chẳng lẽ cháu không muốn làm bác sĩ nữa? Còn cháu vẫn muốn tiếp tục thực hiện ước mơ, thì cuộc phẫu thuật kia hãy mau chóng từ bỏ.

Cháu còn trẻ. Tài năng, con đường tương lai sẽ rộng mở, sẽ có nhiều cơ hội hơn để cháu phát triển, không nên xúc động một giây mà hủy hoại cả một đời! Mỗi một bác sĩ chuyên gia trong lĩnh vực giải phẫu khi cầm được chiếc dao phẫu thuật đều phải trải qua quá trình rèn dũa gần nửa đời người, cháu có sao?

Cháu có cái gì đảm bảo mà dám đứng ra nhận chữa trị cho Hạo Tường? Hắn có thể che trời đạp đất, bản thân hắn có thể hồ nháo nhắm mắt nhắm mũi nhờ và cháu, nhưng cháu không thể cũng nhắm mắt nhắm mũi nhận lời. Nhị thúc thay cháu cùng hắn nói chuyện qua, nếu cháu bỏ cuộc, hắn đồng ý.

Cho nên, cháu đừng tự làm khó chính mình nữa, có được không?"

Âu Hình Thiến một hơi nói hết nỗi nghẹn khuất đã ôm hơn một tháng, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay để phun ra, tâm tình liền cảm thấy thoải mái.

"Chú thay mặt cháu từ chối?"

Âu Lăng Dật trong đầu đang ngẫm lại phương án kia, vẽ ra toàn bộ quá trình thực hành phương án, đối với lời nói của Âu Hình Thiên cũng không nghiêm túc lắng nghe, nhưng đến cuối cùng vẫn bắt được trọng điểm.

"Thì, chỉ là chú đề xuất cách khác mà thôi, cho nên sau hai tháng mà cháu vẫn không có biện pháp phẫu thuật, Hạo Tường cũng không trách cháu, cháu nên đi nghỉ ngơi đi, không cần cứ như vậy bức ép chính mình, Nhị thúc thấy sẽ đau lòng!"

Âu Hình Thiến nhanh chóng gạt bỏ một bàn tư liệu xếp chồng trước mặt của Âu Lăng Dật, trong giọng nói là tràn đầy thương tiếc.

"Tại sao chú lại cho rằng cháu không có cách? Tại sao chú cho rằng cháu không có kinh nghiệm giải phẫu? Chú cái gì cũng không hề biết! Dựa vào đâu thay cháu tự ý quyết định?"

Âu Lăng Dật bị câu nói kia của Âu Hình Thiến kích thích dây thần kinh vốn mẫn cảm, đối diện với sự thương cảm không cần thiết đó, không chút nào cảm kích, lạnh như băng cất bước đẩy Âu Hình Thiến đang cản đường qua một bên, không quay đầu lại, cứ thế chạy đi.

Phương án giải phẫu đã sắp tới bước xác định cuối cùng, lúc y còn làm một linh hồn lai vãng, gần nửa thế kỉ y phiêu bạt ở những nơi sinh tử của con người, đôi tay y đã mô phỏng không biết bao nhiêu lần cách thức mổ từ các bác sĩ chuyên nghiệp, nếu không phải cơ thể y chỉ là khối ảnh vô thực, nếu được cầm lấy dao mổ một lần, kỹ thuật của y, sự tinh nhuệ của y nhất định sẽ không thua kém bất cứ một bác sĩ ngoại khoa tinh anh nào, đáng tiếc hết thảy những điều kia, Âu Hình Thiến một chút cũng không biết được, cho nên mới tạo ra một trận cãi vả hiểu lầm ngày hôm nay.

Âu Hình Thiến cho tới bây giờ chưa từng thấy qua sắc mặt tức giận như thế của Âu Lăng Dật, kinh ngạc đến mức quên mất phản ứng, một mực đứng trơ mắt nhìn cháu nhỏ bỏ chạy khỏi thư phòng.

"Ai ~ rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, quá tùy hứng!" Âu Hình Thiến nhìn cánh cửa đang mở to, thều thào tự nhủ, tâm tình lâm vào vũng bùn. Tiểu Dật có phải sẽ chán ghét mình không? Làm sao bây giờ? Không nên đánh mất sự thông minh được, bình tĩnh, bình tĩnh, động não, động não.

Mình thông minh như vậy, nhất định có thể giải thích cho nó hiểu.

Trong lòng đau khổ trấn an bản thân, thân hình Âu Hình Thiến rũ xuống, vẻ mặt suy sút ảm đạm bước ra thư phòng.

Thời gian cơm tối nhanh đã đến, từng thành viên Âu gia lần lượt trở về biệt thự, Âu Hình Thiên mang theo vẻ mặt chờ mong về nhà cùng nhi tử ăn cơm, nhưng nghênh đón hắn là thái độ lo lắng của Âu Lăng Sương, thái độ vui sướng khi người gặp họa của Âu Thiên Bảo, thái độ nơm nớp lo sợ cùng biểu tình trong nhà có tang của bác Ngô và Âu Hình Thiến.

Mọi người tề tụ tại đại sảnh, biểu tình khác nhau, duy chỉ không thấy tiểu nhi tử, Âu Hình Thiên khí tức trầm xuống, thanh âm mang theo một phần sát khí: "Dật nhi đâu?"

Mọi người nghe vậy, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cái người sắc mặt tái nhợt Âu Hình Thiến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!