Âu Hình Thiến cảm thấy thực đáng thương, hắn ta vừa trở về lại bị anh trai nhà mình lừa đi. Âu Hình Thiên cuối cùng cũng đuổi được em trai "Kỳ đà", trong lòng vô cùng mỹ mãn chở hai đứa con quay về Âu gia.
"Hoan nghênh Tiểu thiếu gia trở về!"
Bác Ngô quản gia mang theo những người hầu khác ở phía trước chờ sẵn nghênh đón, gặp Tiểu thiếu gia xuống xe, vội vàng mỉm cười cúi đầu hỏi han.
Từ khi thiếu gia còn nhỏ đã luôn nằm viện cho tới nay, Đại thiếu sẽ không về nhà. Luôn ở công ty rồi bệnh viện, ở bệnh viện rồi qua công ty chạy cả hai nơi, người hầu Âu gia cũng chưa từng chạm mặt quá nhiều, cũng nhìn ra Tiểu thiếu gia có địa vị nhất định trong lòng Âu Hình Thiến, bởi vậy đội ngũ nghênh đón càng thêm lớn mạnh không ít.
"Cám ơn bác Ngô."
Đời trước, bác Ngô đối Âu Lăng Dật ít nhiều cũng có quan tâm, chăm sóc, thế nên bạn nhỏ Âu không chút keo kiệt liền hướng bác nở ra nụ cười tuyệt mỹ, khiến bác Ngô không khỏi mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống, nhưng người bên cạnh là Âu Hình Thiên lại cực kỳ đỏ mắt.
"Tiểu Dật, chào mừng em đã về!"
Âu Thiên Bảo mặt giáp vàng, người nạm kim cương cũng một phen hạ mình ở trước cửa chào đón, vẻ mặt chân thành tha thiết nhiệt liệt tươi cười, chỉ là, cặp mắt kia hẹp dài trong con ngươi ngẫu nhiên ánh lên chút sắc lạnh, âm ngoan mà qua.
Người này bên trong lẫn bên ngoài không hề đồng nhất, rõ ràng chán ghét chính mình đến chết, càng muốn tỏ vẻ nhiệt tình sáp tới lừa mình dối người, có anh trai là gã, y không những thấy cảm kích mà còn thấy phiền, Âu Lăng Dật đơn giản trực tiếp không đặt sự tồn tại của gã vào mắt, đầu chẳng buồn nâng một chút, coi gã như không khí một bước thẳng trở về phòng.
Âu Thiên Bảo kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Âu Lăng Dật khí tức lạnh lẽo, gương mặt không cảm xúc lướt qua người mình, lên lầu trở về phòng, biểu tình gã cứng đờ không dám tin.
Giờ phút này, ở trong lòng gã, độ chán ghét Âu Lăng Dật đang tăng nhanh theo cấp số nhân: Người như thế nào mà không có một chút e dè, vô lễ kiêu ngạo đến tận thế?
Âu Lăng Sương đã sớm thấy rõ bộ mặt dối trá, điêu ngoa của Âu Thiên Bảo, thái độ dành cho gã không nóng không lạnh, chỉ thản nhiên gật đầu đi về phòng thay quần áo.
"Đừng nhìn, nếu không phải trước kia con làm xằng làm bậy, em trai con nhất định sẽ không làm vậy đối với con." Bắt gặp con trai lớn nhìn chằm chằm bóng dáng tiểu nhi tử, sắc mặt hết chuyển xanh lại thành đỏ, còn quay đầu về phía mình, vẻ mặt phẫn uất ai oán, Âu Hình Thiên vỗ vỗ đầu của Âu Thiên Bảo, nhẹ nhàng bâng quơ tỏ thái độ.
Ở trong mắt Âu Hình Thiên, Âu Thiên Bảo được đãi ngộ đến mức kiêu căng, là do nó tự mình làm bậy, phải biết gánh vác hậu quả, không có gì ủy khuất. Ngay cả bản thân hắn ở trước mặt bé con còn trở nên trong suốt. Mức độ của Âu Thiên Bảo có tính là gì?
Vì thế, trải qua quá trình được Âu con bơ thành quen, Âu cha tâm tình lại thăng hoa.
Âu Hình Thiên có thể bao dung tất thảy mọi chuyện cho Âu Lăng Dật, nhưng Âu Thiên Bảo thì không thể, gạt bỏ những cáo buộc gã ám chỉ, khúc mắc như sương cá kẹt trong cổ họng của mối quan hệ anh em hai người không những gỡ bỏ, ngược lại oán hận chất chứa càng sâu.
Cơm chiều, trừ bỏ Nhị thúc bôn ba bên ngoài, mọi người đều tề tụ ở phòng ăn.
"Dật nhi, papa là cho con thời hạn hai tháng không phải để con dưỡng thương tại nhà, vẫn là mỗi ngày cùng ta đến công ty đi? Cùng papa đi công ty nha? Con một mình ở nhà khuất khỏi tầm mắt ta, ta lo lắng!" Thừa dịp bác Ngô đặt món ăn trước mặt con trai, Âu Hình Thiên vẻ mặt chờ mong mở miệng.
Bác Ngô nghe thấy câu nói kia của Đại thiếu, tay bê thức ăn không cẩn thận run lên, cũng lập tức khôi phục vững vàng, nội tâm tiểu nhân biểu tình ai oán: Đại thiếu a, cảm nhận của những người ngoài như tôi ngài không để vào mắt sao?
Âu Thiên Bảo nghe được lời phụ thân đề nghị, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Âu Hình Thiên đang ngồi sát bên Âu Lăng Dật, trong mắt cừu hận chợt lóe phóng qua.
Âu Lăng Dật liếc Âu Hình Thiên một thân dáng bộ lo lắng ấm áp cùng Âu Thiên Bảo không ngừng phát lạnh tỏa ra ám khí, cảm nhận bầu không khí băng hỏa đối nghịch, tuy vô cùng khác thường nhưng không thể làm gì, thanh âm cứng nhắc trả lời: "Con muốn đi học với chị, phụ thân giúp con trả phép* đi!"
(Trả phép ở đây nghĩa là khi nghỉ học rồi trở lại, phải đi trả phép thì mới quay lại học được, kiểu như lúc nghỉ thì xin nghỉ, còn lúc muốn học lại thì phải trả phép nghỉ trước đó)
"Vậy được rồi, ngày mai papa sẽ giúp con đi trả phép." Âu Hình Thiên thê nô không thể từ chối việc trả phép cho con trai, trong chốc lát lập tức cảm thấy buồn tủi nhưng trên mặt tràn đầy kiên nhẫn mỉm cười, thậm chí lộ ra một tia lấy lòng khó che giấu.
Trông thấy dáng vẻ dịu dàng, sủng nịch trước đây chưa từng thấy ở Âu Hình Thiên, Âu Thiên Bảo nhớ lại khoảng khắc chính mình đã lỗ mãng thế nào trong bữa tiệc hôm đó, đáy lòng cảm thấy vô cùng bức bách.
Thật sự là thất sách, chẳng những không ly gián được tình cảm hai người, papa lần này trở về, ngược lại đối xử với Âu Lăng Dật rất tốt, càng dung túng hơn.
"Đồ ăn đã lên hết, mời Đại thiếu và thiếu gia, tiểu thư nâng đũa." Trên bàn khi mọi người còn đang trò chuyện, bác Ngô nhanh chóng chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn, cung kính mở miệng, nhắc nhở dùng cơm.
"Hôm nay đồ ăn thực phong phú a."
Nhìn một bàn đầy đủ món ăn tẩm bổ, nào là canh xương hầm, cá chiên ngũ vị, gà ướp thảo dược, Âu Hình Thiên nhíu mi.
"A, đây đều là Thiếu gia phân phó, nói hôm nay Tiểu thiếu gia xuất viện, cố ý làm gần này món ăn, tất cả có công dụng giúp xương cốt mau hồi phục. Tiểu thiếu gia ngài nhất định phải ăn thật ngon vào nhé."
Bác Ngô không hề biết chuyện hai vị thiếu gia ở yến hội đã xảy ra tranh chấp, không tránh khỏi việc mở miệng thay mặt anh trai Âu Lăng Dật hòa giải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!