Âu Lăng Dật nhận lời giúp đỡ Giản Hạo Tường cũng không nghĩ tới sẽ có người đứng ra ngăn cản, mà biến số ấy lại là Nhị thúc người vẫn luôn ủng hộ mình, y phản ứng không kịp, chỉ có thể kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn ta.
Âu Hình Thiến nghiêng đầu, không đáp lại ánh mắt kinh ngạc của cháu nhỏ, trực tiếp đối diện Giản Hạo Tường, vẻ mặt áy náy:
"Thật có lỗi Hạo Tường, tuy rằng chúng ta là bằng hữu, nhưng cuộc phẫu thuật này, Tiểu Dật không thể nhận, tôi đại diện cho nó xin cự tuyệt. Nếu cậu thật sự cần giúp đỡ, Âu thị tôi trên dưới nhất định dốc hết toàn lực giúp cậu."
Giản Hạo Tường biểu tình dần dần thay đổi chuyển sang áy náy, trái ngược với ánh mắt kiên định, cúi đầu cười cười:
"Ha ha, người nên xin lỗi ở đây mới là tôi, tùy tiện xông đến, còn đưa ra thỉnh cầu đột ngột như vậy, quả thật khiến mọi người khó xử. Như vậy, một câu nói đã nói kia, tôi thu hồi lại."
"Chậm đã, phẫu thuật là tôi nhận! Ai cũng không thể thay thế tôi có quyền quyết định. Tôi không rút lời đã nói lại đâu, Giản tiên sinh cũng không cần phải thấy có lỗi!"
Âu Lăng Dật nâng tay, ngăn cản Giản Hạo Tường đang muốn đứng lên cáo từ, trong thanh âm lãnh đạm cứng nhắc lần đầu tiên bao hàm cả cảm tình, khảng khái mà chấp nhất.
"Tiểu Dật, cháu chỉ là một đứa trẻ! Năng lực cháu có đủ không, có đảm bảo phẫu thuật thành công tuyệt đối không? Nếu thất bại, cháu lường trước được hậu quả sao? Không được! Chú nói rồi, cuộc giải phẫu này không thể nhận!"
Âu Hình Thiến bước nhanh vài bước đến bên cạnh người Tiểu Dật, cúi đầu nhìn xuống mặt y, mở miệng nghiêm khắc dạy bảo, hòng cản y làm bậy.
Âu Lăng Dật ngẩng đầu, không hề né tránh ánh mắt, trực tiếp cùng Âu Hình Thiến đối đầu, thái độ ngập tràn nét kiên định cùng ý chí tuyệt không thay đổi.
-
--Đọc FULL tại ---
"Cháu… Thật sự quá tùy hứng!"
Âu Hình Thiến bị cháu nhỏ giằng co, nổi lên nơi đáy mắt to tròn ấy là ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt khiến hắn ta không khỏi giật mình đến ngốc, nội tâm bất đắc dĩ, cực lực khó chịu khi không có chỗ phát tiết lửa giận.
"Âu Hình Thiến, câm miệng!"
Đang lúc chú cháu hai người ngầm phân tranh cao thấp, xem ai là người nhắm mắt đầu tiên, Âu Hình Thiên là người đầu tien phục hồi tinh thần, đối với em trai trầm giọng quát lớn, đồng thời phất tay, ý bảo Giản Hạo Tường đã muốn đứng dậy rời đi, ngồi xuống.
"Giản tổng, tôi mới là người giám hộ của Dật nhi, tôi thay thế y nhận thỉnh cầu của cậu. Nhưng dù sao Dật nhi cũng chỉ mới 15 tuổi, không có giấy phép hành nghề bác sĩ chính thức, cho nên lần này giải phẫu nhất định giữ bí mật tuyệt đối với bên ngoài, cậu đồng ý không?"
"A ~ xin hỏi Âu tổng đã suy xét rõ ràng?
"Giản Hạo Tường vẻ mặt chần chờ xác định thêm một lần nữa, sợ chính mình nghe lầm. Đây là vì nghĩ đến việc bản thân Âu Hình Thiên có sự tình riêng phải dấu giếm, hắn mới phải chấp nhận đi. Âu Hình Thiên thật sự hạ quyết tâm? Đừng nói là mình bị lãng tai nghe nhầm nhá."Suy xét rất rõ ràng, cậu không có nghe sai." Âu Hình Thiên đối với Giản Hạo Tường nhíu mi, trên mặt toàn là trêu tức, giống như nói ra quyết định như vậy là chuyện tình quá đỗi nhẹ nhàng.
"Họ Giản tôi vô cùng cảm kích!"
"Không cần cảm tạ tôi, đây là quyết định con tôi. Nhưng vẫn là đợi đến khi thương thế Dật nhi khỏi hẳn đi. Hai tháng, Giản tổng chờ nổi không?"
"Không thành vấn đề! Vậy thì tư liệu bệnh của tôi, tôi sẽ phái người đưa tới sau, thực cảm ơn một lần nữa! Xin phép!" Giản Hạo Tường đạt được mục đích, vội vàng đứng lên, khom người cáo lui, sợ ở lâu lại có biến cố nào đó phát sinh.
Hai người ngắn ngủi vài câu liền đã giải quyết xong, Âu Hình Thiến chỉ có thể bất lực ngồi một bên làm bù nhìn, cổ họng nhất thời muốn cất tiếng đánh gãy ý định kia, hắn ta phóng ánh mắt chứa đầy sát khí qua chỗ Âu Hình Thiên, cuối cùng bảo trì im lặng.
"Anh hai, Tiểu Dật hồ nháo, anh cũng không thể hồ nháo theo nó a! Y không hiểu chuyện, chẳng lẽ anh cũng không hiểu?
"Giản Hạo Tường vừa đi, Âu Hình Thiến ba bước thành một bước, đứng thẳng người đối diện Âu Hình Thiên dáng điệu quở trách. Âu Lăng Sương và Âu Lăng Dật hai người ở một bên, nhìn Nhị thúc vây quanh phụ thân hết rống lại gào, mệt quá thì thều thào giữa hiệp dốc sức cằn nhằn, phụ thân trên mặt từ đầu chí cuối đều không chút thay đổi, hàng lông mi chẳng mảy may lay động."Ngồi xuống!
"Lấy ra khẩu súng lục thủ sẵn, để ở bên hông em trai, Âu Hình Thiên trên trán tràn đầy gân xanh gằn từng vệt rõ ràng, vẻ mặt tàn nhẫn mỉm cười. Em trai yêu dấu, không biết em giống ai mà càng ngày càng đi quá giới hạn, tính cách này rốt cuộc di truyền từ ai?"Đại ca, đừng manh động!
Em câm miệng còn không đủ sao?" Âu Hình Thiến không tự giác giơ lên hai tay, vẻ mặt cực kỳ hối lỗi, ngoan ngoãn ở sô pha ngồi xuống.
"Tốt lắm. Dật nhi, lại đây, papa có chuyện giao cho con!" Gặp em trai cuối cùng cũng an tĩnh, Âu Hình Thiên vừa lòng lộ ra tươi cười, nhìn đứa nhỏ bên cạnh Âu Lăng Sương từ đằng xa đang nhu thuận ngồi xem hai người diễn kịch, phất tay gọi tới.
Âu Lăng Dật quan sát Âu Hình Thiên đã lâu, thế mà lần này y duy trì thái độ lãnh đạm, không có lấy một tia kháng cự tiêu sái đến bên người hắn, mở to cặp mắt đen láy long lanh ánh nước, bình tĩnh nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên sau khi tiểu nhi tử bị thương, y nghiêm túc nhìn thẳng chính mình. Tại thời điểm hắn bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình thực chân thật, thực rõ ràng nơi đáy mắt Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên nội tâm thỏa mãn, cảm thấy quyết định hôm nay đưa ra vạn phần chính xác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!