Đợi Âu Lăng Dật ăn uống xong xuôi, ngủ say trên chiếc giường bệnh trắng muốt, Âu Hình Thiên thừa dịp tranh thủ xử lý công việc tồn đọng.
Ngồi Rolls
-Royce phi nhanh đến công ty, Âu Hình Thiên ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm màn hình máy tính bảng, nghiên cứu thực nghiêm túc.
Không giống, không giống!
Bé con là như vậy? Có nhược trí sao? Có đáng ghét sao? Dật nhi của ta một chút cũng không giống bài viết này, chữ nghĩa kiểu gì vậy? Toàn là nói bậy!
Âu Hình Thiên lướt một vòng trên mạng, biểu tình càng thêm phiền muộn, miệng thì thào tự nói, đối với màn hình ngây người.
Ngồi ở bên người Âu Hình Thiên, bảo tiêu Giáp thật sự nhịn không được tò mò: Lão đại sau khi lên xe sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, cuối cùng là nghiên cứu cái gì mà lại như vậy? Có cái gì kinh khủng mà có thể khiến lão đại phiền não như vậy?!
Phải biết rằng, lão đại trong truyền thuyết chẳng những tại C quốc, mà còn tại toàn bộ Châu Á, chính là một người hô phong hoán vũ, thét ra lửa, gào ra khói.
Thừa dịp lão đại ngây người không để ý, bảo tiêu Giáp vụng trộm, hận cổ quá ngắn không thể dài ra ba mét để vươn sang bên cạnh lão đại, ngắm thẳng hướng màn hình. Rốt cuộc cũng thấy rõ tiêu đề trên máy tính, mắt gã chợt tối lại, trên đầu một đám quạ đen "quạc quạc
"bay qua. Chỉ thấy trên màn hình rõ ràng hiển thị một hàng tiêu đề bắt mắt"Kinh nghiệm nuôi con: Một trăm bí quyết, con cái phản nghịch đều sẽ nghe lời!
"… lão đại… đừng nói là… không phải chứ? - --Đọc FULL tại --- Vì thế, tại đây một khắc, tượng đài chí tôn vô thượng Âu Hình Thiên không gì là không thể trong lòng bảo tiêu dứt khoát sụp đổ."A Trung!" Đang lúc bảo tiêu Giáp cảm thấy bản thân tổn thương khi thần tượng bấy lâu nay đã không còn, Âu Hình Thiên sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía gã, trầm giọng kêu.
"Đại thiếu! Thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý!!!" Nghĩ đến việc bản thân nhìn lén bị phát hiện, A Trung, cũng chính là bảo tiêu Giáp, vội vàng cúi đầu, hai tay tạo thành chữ thập, thái độ thành khẩn nhận sai.
"Cậu đang nói cái gì? Không đầu không đuôi. Tôi hỏi cậu, cậu có con phải không? Bình thường cậu và con ở chung sẽ như thế nào?"
Nguyên lai là hỏi cái này!
A Trung nhận mệnh, vội vàng trả lời:"Đại thiếu, tôi có một đứa con, nhưng là tôi bình thường bề bộn nhiều việc, rất hiếm khi chơi đùa cùng nó, chỉ dám thường xuyên nghe giọng của nó qua điện thoại."
24/24 bên cạnh bảo vệ lão đại, làm sao có sẵn thời gian quan tâm con cái a! A Trung tràn ngập oán niệm trả lời.
"Vậy lúc về nhà, cậu gặp con thì thường sẽ làm những gì?" Âu Hình Thiên không ngừng cố gắng đặt câu hỏi.
"Về nhà tôi hay mua nhiều quà hay đồ chơi cho nó, nó sẽ liền vui vẻ, đi lên ôm tôi, hôn tôi! Sau đó, tôi đọc sách kể chuyện cho nó, chơi trò chơi cùng nó. Lại dỗ nó ngủ.
"A Trung nói xong, lộ ra vẻ mặt mơ màng mỉm cười. Âu Hình Thiên tưởng tượng thấy cảnh tiểu nhi tử thân cận dính người mình, ôm mình một cái liền bị cảm động lây, khóe môi bất giác cong lên:"Vậy bình thường cậu mua quà cho con là thứ gì?"
"A, chính là bộ xe lắp ráp đồ chơi, bộ xếp gỗ, núm vú cao su nhỏ là thứ mà nó thích nhất!
"A Trung vẻ mặt thành thật chính trực trả lời. Bộ xe lắp ráp? Bộ xếp gỗ? Núm vú cao su nhỏ? A Trung ngữ khí đều đều sau mỗi lần đáp sắc mặt Âu Hình Thiên cũng liền đen đi một chút, đến cuối cùng hắn rốt cục không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi hỏi:"A Trung, nói rõ ràng!
Con cậu bao nhiêu tuổi?"
A Trung ngượng ngùng vò đầu: "Đại thiếu, con tôi được một năm ba tháng rồi!"
Trong xe, không khí bỗng chốc lâm vào một trận an tĩnh quỷ dị, một đám quạ đen phủ đầy trời xà xà bay qua. Hai tay siết chặt, nửa ngày sau Âu Hình Thiên cố gắng kiềm chế, ngăn chặn chính mình hướng tên đầu đất A Trung kia ký cho gã lủng luôn, cứng ngắc quay người nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Đại thiếu, tôi cảm thấy Tiểu thiếu gia tính cách khác hẳn với người bình thường, hẳn không phải là phản nghịch, mà là tâm lý khuyết thiếu thường có ở những đứa trẻ thiên tài, ngài tốt nhất tìm một chuyên gia cố vấn tới xem thử xem.
"Ngồi ở đối diện hắn, Lam Vũ trong lúc vô tình đứng dậy cũng thấy tiêu đề trên màn hình máy tính, thành thật đưa ra ý kiến cá nhân. Qua hai ngày, anh luôn là người xử lý mớ rắc rối mà Âu Thiên Bảo để lại, đối với Tiểu thiếu gia gặp ở bữa tiệc cho anh một ấn tượng sâu sắc, có được một đưa con thiên phú dị bẩm như vậy, là may mắn của Đại thiếu, cũng là bất hạnh của Đại thiếu."Vẫn là Lam Vũ đóng góp ý kiến có tính xây dựng.
Hỏi người đã kết hôn còn không bằng đi hỏi thanh niên như cậu!" Lạnh lùng liếc mắt một cái sang A Trung, Âu Hình Thiên phát tiết oán niệm bị đùa giỡn.
A Trung xấu hổ tận lực cúi đầu, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình ở trên xe.
Cơm trưa cũng chưa kịp ăn, Âu Hình Thiên thúc giục Lam Vũ mau mau sắp xếp lịch hẹn với bác sĩ tâm lý nổi danh thành phố B.
i tìm hiểu nguồn gốc tâm lý trẻ vị thành niên, phòng bác sĩ tâm lý thành phố B.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!