Sinh nhật Âu Thiên Bảo rất nhanh đã tới.
Âu Hình Thiên cố ý tự mình an bài tất cả, bữa tiệc lần này phô trương cực lớn, có thể nói là trường hợp chưa bao giờ xảy ra, từng nhân vật to lớn, người có tiếng lẫn đã quy ẩn cũng được mời đến.
Mọi người ai cũng tò mò, Âu Hình Thiên an bài long trọng như thế cuối cùng là vì mục đích gì.
"Đại thiếu, Nhị thiếu, hội trường bố trí hoàn tất rồi ạ. Các ngài muốn xem qua một chút hay không?" Nhân viên công tác đối với Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến thập phần cung kính xin chỉ thị.
Hội trường an bài ở Âu thị chính là tòa cao tầng xây thành khách sạn nổi tiếng, căn phòng tổ chức tiệc lớn bằng hai cái sân bóng, đại sảnh bố trí rộng rãi thoáng khí, rượu, đồ uống, thức ăn đều là những món có tiền chưa chắc mua được, tinh xảo vô cùng, hiển nhiên chủ tiệc cực kỳ coi trọng bữa tiệc này.
"Tôi không xem, anh đi xem đi, em qua nhìn Tiểu Dật xem nó chuẩn bị có tốt không." Âu Hình Thiến giành mở miệng trước, coi việc quan tâm đứa cháu bảo bối là quan trọng nhất, việc râu ria thì để anh hắn lo.
"Được rồi. Nhắn Dật nhi từ từ đến, không cần lo lắng." Vốn cũng muốn đi nhìn bé con một tí, sợ y chưa bao giờ tham gia bữa tiệc lớn như vậy trong lòng ít nhiều cũng hoảng sợ, không nghĩ tới tên em trai thế mà tranh với hắn, Âu Hình Thiên cứng miệng, bất đắc dĩ đồng ý.
Đứa nhỏ đáng yêu, xuất sắc, thiện lương, thuần khiết, xinh đẹp như vậy. Nhất định sẽ có rất nhiều người thích thân cận với nó. Âu Hình Thiên buồn rầu nghĩ.
Âu Lăng Dật sớm mặc xong lễ phục, ngồi ở trong phòng khách sạn lên mạng tra tư liệu.
"Tiểu Dật, mặc lễ phục chưa? Mau đến đây cho chị nhìn!
"Âu Lăng Sương vẻ mặt chờ mong gõ gõ cửa phòng Âu Lăng Dật, nôn nóng mở luôn cửa không đợi y trả lời, chạy vào ngắm nghía. Âu Lăng Dật bất đắc dĩ bị cô kéo đến, không xoay qua trái thì cũng xoay qua phải, buồn cười nghe từ miệng cô phát ra từng trận tung hô tán thưởng y lên tận trời."A –– quả không sai!
Không thể tưởng tượng ra được bộ dáng mày mặc lễ phục cũng có chút giống người. Nếu không nói việc kia, chắc sẽ chẳng ai biết xuất thân của mày là từ chỗ kinh tởm như nào đâu nhỉ?
Bất quá cũng có khuôn mặt dễ nhìn, thân hình không tệ, đều sạch sẽ, nhưng nội tâm dơ bẩn không chắc có phù hợp với bộ đồ mày đang mặc hay không thôi!"
Chị em hai người còn đang bận vui vẻ ầm ĩ, Âu Thiên Bảo từ xó nào chui ra, vô thanh vô tức xuất hiện ở trong phòng, lạnh giọng trào phúng.
Nhìn thấy khí chất Âu Lăng Dật tao nhã bức người, so với chính mình cũng có chút tư thái quý tộc, Âu Thiên Bảo trong lòng lòng có bao nhiêu là đố kị mãnh liệt, đốt cháy cả lý trí gã.
Âu Thiên Bảo cố chấp níu kéo tia hy vọng, lời Điền Thiến Thiến nói ngày đó tất cả đều không phải là sự thật. Nhưng khi gã nhìn thấy Âu Hình Thiên đích thân an bài tổ chức ở hội trường, nhìn thấy nơi chưa bao giờ bố trí quá rộng lớn, cùng danh sách bữa tiệc hiện tên những nhân vật quan trọng, trái tim gã như bị vứt vào chảo nóng, không ngừng dày vò, đau đớn khó nhịn.
"Người trong ngoài không đồng nhất không phải tôi."
Mắt liếc qua ánh mắt vì ghen tị mà đỏ lên của Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật quay đầu, nhẹ nhàng bâng quơ đáp trả một câu.
Đời này không hiểu sao Âu Thiên Bảo luôn thích đối nghịch với mình, rất kỳ quái. Âu Lăng Dật nghĩ thầm, gã vốn dĩ nên là một người lạnh nhạt, nên là một người cao ngạo, mắt cũng lười nhìn chúng nhân nha!
Âu Thiên Bảo trong trí nhớ và Âu Thiên Bảo trước mắt bày ra diện mạo vặn vẹo tương phản, nội tâm Âu Lăng Dật phi thường nghi hoặc.
"Âu Lăng Dật, Âu Lăng Sương, Âu Thiên Bảo! Các cháu chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì đi xuống với Nhị thúc. Khách quý đã đến đông đủ. Thiên Bảo, cháu là nhân vật chính, nhanh đến đại sảnh cùng cha cháu đón khách đi." Âu Hình Thiến đột nhiên xuất hiện ở cửa, lớn tiếng vọng vào, làm ba người trong phòng hoảng sợ.
Trong phòng, ba người nhìn Nhị thúc xuất quỷ nhập thần, biểu tình khác nhau.
Âu Lăng Dật duy trì lạnh nhạt, Âu lăng sương là hoảng sợ, Âu Thiên Bảo trừ bỏ kinh hách, vẻ ngoài còn có một chút chột dạ. Gã không biết Nhị thúc đến đây bao lâu, có hay không nghe được chính mình đối Âu Lăng Dật chế nhạo, có hay không đối chính mình sinh ra hiểu lầm.
Âu Thiên Bảo rất rõ ràng, Nhị thúc hắn nếu coi trọng một người, đó là tuyệt đối không cho phép người khác nói người đó một chút không tốt. Qua mấy ngày quan sát, Nhị thúc quả thực coi Âu Lăng Dật như bảo bối, bởi vậy hiện tại gã rất khẩn trương.
Âu Hình Thiến tỏ vẻ không phát hiện biểu tình dị thường của bọn nhỏ, chỉ gấp gáp thúc giục bọn họ đi xuống hội trường.
-
--Đọc FULL tại ---
Âu Thiên Bảo dùng dư quang liên tục quan sát Nhị thúc, thấy hắn ta vẫn như cũ cười tựa gỗ mùa xuân, cũng không giống nghe thấy cái gì, trong lòng âm thầm thở phào một hơi, nhu thuận dẫn đầu cáo từ, xuống lầu tiếp khách.
Đợi Âu Thiên Bảo đi rồi, Âu Hình Thiến ánh mắt đen tối, còn có chút đăm chiêu, nhìn chằm chằm bóng lưng dần khuất dạng sau cánh cửa.
Tức khắc thu hồi biểu tình lãnh ý, Âu Hình Thiến quay đầu lại, lộ ra tươi cười ngốc lăng, một phen ôm chầm đứa cháu lạnh nhạt vào lòng, mân mê sợi tóc ánh bạc thập phần thích ý, nhưng nội tâm bất đắc dĩ thở dài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!