Chương 11: (Vô Đề)

Âu Lăng Dật vốn định im lặng ăn xong bữa sáng, nhưng trên người Âu Thiên Bảo phát ra địch ý càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng thậm chí có chút âm lãnh, làm cho y cả người không thoải mái, không thể không ngừng lại động tác.

Y tao nhã buông chiếc đũa trong tay, tay trái chống cằm, nghiêng đầu thẳng tắp, bĩu môi nhìn về phía Âu Thiên Bảo: "Anh hai nhìn tôi như vậy, là có chuyện gì sao?"

Nếu làm y ăn bữa sáng không vô, như vậy gã cũng không thể ăn. Âu Lăng Dật trong lòng hừ lạnh. Kiếp này mặc dù y tính toán ở Âu gia khiêm tốn làm người, nhưng nếu có ai đánh chủ ý lên đầu y, y cũng sẽ không trốn tránh.

Cách tốt nhất để phòng thủ chính là tiến công, có chiêu gì cứ xuất ra đi, y đều tiếp hết.

Trong lòng Âu Thiên Bảo ghen ghét muốn chết, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn chằm chằm Âu Lăng Dật, không nghĩ tới cảm quan y sâu sắc như vậy, luôn cúi đầu dùng cơm cũng có thể phát hiện.

Bị y đột nhiên đặt câu hỏi, Âu Thiên Bảo tim đập mạnh đến loạn nhịp một chút. Thấy thiếu niên đối diện ngẩng đầu lên, cử chỉ tao nhã, không ngại không sợ, thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, gã đột nhiên một trận bỡ ngỡ trong lòng.

Miễn cưỡng đem biểu tình âm lãnh trên mặt chuyển biến thành vui vẻ tươi cười, Âu Thiên Bảo ổn định tâm thần mới mở miệng:

"A, anh là nhớ tới chuyện sắp xếp cho Tiểu Dật đến trường học. Nhị thúc còn chưa có cho người an bài sao? Nếu an bài tốt lắm, đợi lát nữa liền có thể cùng anh chị đến trường."

Nếu nhớ không lầm, dựa trên tư liệu về Âu Lăng Dật, y vẫn chưa được giáo dục chính quy. Chẳng qua diện mạo có điểm sạch sẽ thôi, đến trường học, lập tức có thể hiện nguyên hình. Cuối cùng sự thật sẽ chứng minh, y chính là cái gối thêu hoa, không học vấn, không nghề nghiệp!

Chú Hai cùng cha đều chán ghét người như vậy nhất. Âu Thiên Bảo trong lòng chắc chắn, trên mặt hiện ra một chút khinh miệt cùng đắc ý.

Đem biểu tình rất nhỏ của Âu Thiên Bảo thu hết vào đáy mắt, Âu Lăng Dật khẽ há miệng, phát ra một tiếng "À

"vô nghĩa, biểu tình bình thản vô vị. Hắn cũng không nghĩ trả lời câu hỏi của Âu Thiên Bảo. Ngây thơ khiêu khích như vậy thật sự là không thú vị, y lười lãng phí lời lẽ của mình. Muốn nhìn y xấu mặt? Như vậy liền đến trường học xem thế nào đi. Âu Lăng Dật không quan tâm không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm, Âu Hình Thiến nghe xong lời nói của Âu Thiên Bảo, liền lấy tay liên tục đập vào ót mình, phát ra một tiếng kêu thảm:"Trời đất! Chú thế nhưng chưa lo chuyện trường học cho Tiểu Dật!

Thật sự là đáng chết mà!"

Mấy ngày nay vẫn vội vàng vì Tiểu dật mà sắp xếp phòng thí nghiệm tư nhân, cần mua nhiều dụng cụ đồ đạc mới, Âu Hình Thiến đều phải tự mình xem xét kiểm nghiệm, cần phải chuẩn bị cho Tiểu Dật thiết bị tốt nhất, xịn nhất, liền quên mất chuyện phải an bài trường học cho y.

Không nghĩ đến chuyện thiếu sót của mình cứ như vậy bại lộ, làm ảnh hưởng cháu trai bảo bối, Âu Hình Thiến trong lòng thực áy náy.

Âu Hình Thiên nghe xong lời Âu Thiên Bảo nói cũng nhíu mi nhìn về phía em trai mình. Ở trong ấn tượng của hắn, em trai mình tuyệt không phải là người sơ ý như vậy, đặc biệt đối với người được hắn ta nhận định, càng thêm cẩn thận gấp bội, như thế nào con trai nhỏ đã trở về nhiều ngày như thế, chuyện an bài trường học cơ bản như vậy cũng chưa làm.

Chẳng lẽ yêu thích đối với con trai nhỏ chỉ là biểu hiện giả dối?

Thấy ánh mắt nghi ngờ của anh trai mình, Âu Hình Thiến ỉu xìu: "Đều là em sai, mấy ngày nay vội vàng chuẩn bị phòng thí nghiệm tư nhân cho Tiểu Dật, quên mất chuyện đăng ký trường học cho y."

Hắn ta vừa nói, vừa áy náy nhìn về phía đứa nhỏ bên người mặt không chút thay đổi, sờ sờ sợi tóc mềm mại của y, đáng thương hề hề mở miệng:

"Thực xin lỗi Tiểu Dật, tha thứ cho chú! Đợi lát nữa Nhị thúc liền mang cháu đến trường làm thủ tục, sau đó chúng ta đi xem phòng thí nghiệm của cháu. Thiết bị đã mua đầy đủ hết, cháu đi nhìn xem còn muốn cải tiến gì không, Nhị thúc để con toàn quyền quyết định."

Âu Lăng Dật đối với chuyện trường học không hề bận tâm, chỉ một biểu tình người ngoài cuộc bình thản nhìn phản ứng mọi người. Bất quá khi nghe được Âu Hình Thiến thế nhưng tốn công phu hai ngày liền chuẩn bị đầy đủ trang bị cho phòng thí nghiệm tư nhân, đây là vẫn ước mơ tha thiết của y!

Đối hành động nhanh nhẹn này của Âu Hình Thiến phi thường vừa lòng, y tâm tình tươi đẹp, trên mặt liền mang theo vài phần sung sướng chân thật.

Mang tâm tình "có cho, có nhận", Âu Lăng Dật ngẩng đầu, đối với Âu Hình Thiến mỉm cười, trong thanh âm lạnh lùng lãnh đạm dẫn theo chút ít độ ấm:

"Không sao đâu. Tôi không ngại, chuyện trường học không vội. Chúng ta khi nào thì đi xem phòng thí nghiệm?"

Vốn tưởng rằng hành vi sơ sẩy của mình sẽ rước lấy hiểu lầm của cháu trai, thế nào nghĩ đến y sẽ thông cảm thiện giải như thế, chẳng những không hờn giận, trái lại còn an ủi mình, còn hướng chính mình lộ ra tươi cười ấm áp tinh thuần, Âu Hình Thiến đang rối rắm trong nháy mắt chữa khỏi.

"Ha ha, Tiểu Dật không ngại, chú liền an tâm. Xong xuôi thủ tục ở trường học chúng ta sẽ đi!" Âu Hình Thiến hưng phấn trả lời, còn chân chó* liên tục gấp vào bát đứa cháu nhỏ thêm vài cái bánh bao nhỏ, vẻ mặt lấy lòng tươi cười. Nếu hắn ta có cái đuôi, lúc này phỏng chừng vẫy lên tận trời.

(Chân chó:

Lấy lòng)

Âu Hình Thiên yên lặng nhìn hai người đối diện. Mỗi cử chỉ bọn họ giơ tay nhấc chân đều thản nhiên, ăn ý vô cùng, giống như không thể có chỗ cho người thứ 3 chen chân vào.

Đối mặt cảnh tượng như vậy, trong lòng hắn cảm thấy hậm hực dày đặc, vây quanh toàn thân. Hắn chán ghét loại cảm giác hiện tại bị bài trừ bên ngoài này. Chính mình là cha ruột của y, an bài sinh hoạt cho y vốn nên là nghĩa vụ của mình, không cần em trai đến thay thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!