Chương 50: Lâm gia

Lâm Dịch muốn đến Lâm gia, Phương Húc Nghiêu tất nhiên phải đi theo. Hắn vẫn luôn nhớ đến dáng vẻ yếu ớt của Lâm Dịch lúc ở Lâm gia, cho nên quả thực không yên tâm, lỡ như vợ lại bị kích thích đến khóc thì làm thế nào?

Lâm Dịch bất đắc dĩ mở cửa xe, "Nếu anh không bận, vậy thì đi cùng với em, nhưng chỉ mong không kích thích đến anh." Cái gọi là kích thích của Lâm Dịch, là nói thái độ của Lâm gia đối với cậu có thể sẽ không tốt lắm, Phương Húc Nghiêu thấy có thể sẽ tức giận. Lâm Dịch đương nhiên cho rằng người khác đối với mình không tốt thì Phương Húc Nghiêu nhất định sẽ tức giận!

Nhưng mà Phương Húc Nghiêu lại hiểu là: Vợ muốn làm chuyện tàn bạo, sợ tổn hại đến hình tượng hoàn mỹ trong lòng của mình! Thì ra địa vị của anh ở trong lòng vợ đã quan trọng như vậy!

Thế là Phương boss kích động rồi, sau khi lên xe bèn ôm lấy Lâm Dịch hôn một cái. Tài xế là một ông chú trung niên đeo kính râm, làn da có hơi đen, nhìn có vẻ khá nghiêm túc. Hành vi của Phương boss chẳng khiến vẻ mặt ông ta xuất hiện chút biến hóa nào, vẫn mắt nhìn thẳng. Phương Húc Nghiêu cầm tay Lâm Dịch không chịu buông lỏng, cười hỏi: "Đổi tài xế rồi?"

Lâm Dịch ừ một tiếng.

"Ông ngoại có vẻ đã hoàn toàn buông tay không quản rồi, bây giờ ông cụ ở nhà làm gì?"

Lâm Dịch: "…" Ở nhà tính toán làm thế nào để ôm chắt, câu này em có thể nói ra sao?

Advertisement / Quảng cáo

Phương Húc Nghiêu thấy vẻ mặt của Lâm Dịch chỉ thoáng chốc đã nhiễm lên bóng mờ tăm tối, hắn mỉm cười nhéo nhéo ngón tay của Lâm Dịch, còn tưởng rằng cậu có điều khó nói, nên cũng không hỏi nữa.

Lâm Dịch tự mình đến nhà, hơn nữa còn chọn buổi tối, thời gian còn chính là lúc Lâm Tự Đào ở nhà, cậu chính là tới để gây rối đó. Sau nửa năm lại đến Lâm gia, lần này người làm đã thông minh không cản cậu nữa, nhưng họ vẫn chạy đi báo tin trước, dù sao bây giờ Lâm Dịch đối với Lâm gia vẫn là một người ngoài.

Lâm Dịch bước qua cửa lớn, Lưu Uyển Quân đã tiến lên đón, lúc nhìn thấy Phương Húc Nghiêu cũng đi theo, bà ta có hơi kinh ngạc, bởi vì bây giờ quan hệ của Lâm gia và Phương gia rất căng thẳng.

Lâm Dịch trực tiếp đi vào, bước lên bậc thang trước cửa nhà, mặt nghiêng nghiêng nói: "Bảo Lâm Thái Chi ra đây, lần này tôi tới là để tìm gã ta."

Lưu Uyển Quân nặn ra một nụ cười ngượng ngùng, "Thái Chi hả, cháu tìm nó có chuyện gì? Tinh thần của thằng bé không tốt lắm, đã ngủ rồi."

Lâm Dịch ha một tiếng, "Chưa chết thì vẫn có thể gọi dậy được, làm phiền dì rồi."

Lâm Tự Đào ngồi ở phòng khách thấy mấy người Lâm Dịch tiến vào, chiều cao của Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu đều không thấp, vốn tưởng chỉ có hai người bọn họ, không ngờ lại nhìn thấy tận sáu cái chân, nhìn kỹ mới thấy được cái đầu đinh của Tiêu Đậu Đậu. Bây giờ đều biết thằng nhóc lùn này chính là vệ sĩ của Lâm Dịch, tới Lâm gia còn dẫn theo cả vệ sĩ, có thể tưởng tượng được bây giờ Lâm Dịch rất không tin tưởng bọn họ.

Lâm Tự Đào cứ lạnh mặt như vậy, cha con hai người gặp mặt chẳng ai chịu nhường bước, cứ nhìn nhau hằm hằm, tia lửa văng khắp nơi.

Phương Húc Nghiêu cũng cảm thấy thú vị, giữa hai cha con này rốt cuộc có mối thù lớn chừng nào mới có thể đến mức này. Tính cách của Lâm Dịch hắn biết, cho dù từ mặt nhau, cậu cũng sẽ không biểu hiện ra địch ý lộ liễu thế này, bây giờ lại đối chọi gay gắt với cha ruột của cậu, khẳng định là có nguyên nhân đặc biệt gì đó.

Lưu Uyển Quân nhanh chóng an bài người pha trà, cười nói với Lâm Dịch: "Cha con hai người ngồi nói chuyện đi, dì đi gọi Thái Chi xuống."

Lâm Dịch hừ một tiếng, "Nói gì? Nói ông ta và con trai ông ta đúng là thần giao cách cảm, lúc con trai ông ta tìm phiền phức cho tôi ông ta còn giúp đỡ một tay? Hay là nói chuyện lúc trước, muốn lấy một ly cà phê nóng hổi tạt vào mặt tôi? Hay là chuyện lúc trước nữa, nói chuyện của thế hệ trước? Ví dụ như mẹ tôi là chết thế nào?"

Ánh mắt Phương Húc Nghiêu chợt lóe.

Sắc mặt Lâm Tự Đào lạnh lẽo, chuyển đề tài, "Nếu chủ tịch Phương cũng đến, cậu trở về không phải để tìm tôi nói chuyện lúc trước phải không, là bởi vì chuyện của Hiểu Nhiễm?"

Lâm Dịch tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, Phương Húc Nghiêu rất bình tĩnh xem trò hay, vợ ngồi đâu thì hắn ngồi đó, đây đúng là cơ hội tốt để hiểu biết về vợ.

Lâm Dịch rất hài lòng với biểu hiện của Phương Húc Nghiêu, giống hệt như cô vợ nhỏ, mình đi đến đâu thì hắn đi đến đó, cũng không nhiều lời, cảm giác này thật sự cực kỳ tuyệt vời.

Tình cảnh lập tức trở nên yên tĩnh, Lâm Dịch và Lâm Tự Đào vốn chẳng có gì để giao lưu, hơn nữa cậu tới đây không phải để cãi nhau với Lâm Tự Đào. Không bao lâu Lâm Thái Chi từ trong phòng đi ra, hai ngày nay không biết gã đi đâu, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Lâm Dịch vừa thấy gã đi ra, đáy mắt lóe lên vẻ sắc bén. Lâm Thái Chi nhìn thấy Lâm Dịch, sắc mặt lập tức tái nhợt, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt không dám phóng lên trên người Lâm Dịch.

Lâm Tự Đào thấy dáng vẻ "không tiền đồ" này của gã, bất mãn nhíu mày, biểu hiện gần đây của Lâm Thái Chi càng lúc càng kém!

Advertisement / Quảng cáo

Lâm Dịch hừ một tiếng, móc một chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, giọng nói không cam lòng của Lâm Hiểu Nhiễm từ bên trong truyền ra: "… Tôi nói rồi không phải tôi, là anh trai tôi, có bản lĩnh thì anh đi tìm anh trai của tôi đi, ức hiếp một người phụ nữ thì có năng lực gì chứ!"

Sau khi nghe được câu này thì thân thể Lâm Thái Chi cứng đờ, sắc mặt Lâm Tự Đào khó coi nhìn Lâm Thái Chi, lão gia tử nói là Lâm Thái Chi ông ta còn không tin, bây giờ không thể không tin rồi. Phán đoán của bản thân sai lầm, không phải đã kiểm chứng cái câu ông ta không bằng Dịch Hân Nam à? Bản thân ông ta cũng biết mình không bằng người vợ quá cố, kém một người đàn bà, biết thì biết nhưng nói ra thì không được.

Lưu Uyển Quân lặng lẽ nắm chặc nắm đấm, con bé ngu ngốc Hiểu Nhiễm này, bà ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao con bé này lại chẳng nghe vào tai chứ. Chỉ cần nó đẩy chuyện lên này lên người mình, chờ sóng gió qua đi, Lâm gia tuyệt đối sẽ đón nó ra, nó là một cô gái, Lâm Dịch tuyệt đối sẽ không dồn nó vào chỗ chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!