Hai người cùng xuất hành, Lâm Dịch lo lắng vết thương của Phương Húc Nghiêu còn chưa lành hẳn, vốn không muốn đối phương đi theo. Nhưng cậu lại không tiện nói nhiều, dù sao liên quan đến chuyện của công ty đối phương, chỉ đành phải chiếu cố từng chi tiết nhỏ. Ví dụ như lúc người nhiều, Phương Húc Nghiêu nắm chặt tay cậu, cậu sẽ không hất văng ra, còn phải cẩn thận bảo vệ, sợ người khác đụng phải.
Tiêu Đậu Đậu tự giác bởi vì sơ sót lần trước của cu cậu mới khiến Phương Húc Nghiêu bị thương, cho nên vẫn cứ bị đả kích mãi. Năm mới cậu nhóc về nhà thăm sư phụ, lại chạy vội trở lại bên cạnh Lâm Dịch, còn tự xin ông chủ Phương và cậu trừ tiền lương của cậu nhóc. Lâm Dịch cảm thấy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, có vài phương diện Tiêu Đậu Đậu còn rất ngây thơ, là một đứa nhỏ rất đơn thuần.
Trợ lý của Phương Húc Nghiêu có ba người, còn bao gồm cả thư ký Tôn Khoát của hắn. Lâm Dịch dẫn theo Mã Trí Viễn, Tiêu Đậu Đậu và cả Lý Hạ, hai nhóm người gộp lại với nhau, 8 người cùng đi đến sân bay. Ngoài ra còn có vệ sĩ đi theo trong chỗ tối, dù sao bình thường sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lâm Dịch mặc chiếc áo lông dài tới gối, bởi vì sợ lạnh nên cậu bọc bản thân kín mít, đầu đội mũ, cổ quấn khăn, bọc kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt.
Phương Húc Nghiêu thì đơn giản hơn nhiều, trên dưới toàn thân chỗ dày nhất là một chiếc áo lông nhẹ nhàng, còn là kiểu bình thường. Nhưng mà tay hắn lại chẳng lạnh chút nào, nắm chặt tay Lâm Dịch nhét vào trong túi của mình, cứ nắm mãi chẳng buông.
Lâm Dịch mới đầu còn không thích ứng lắm, về sau thì chẳng sao nữa. Cảm giác luôn được người khác đặt ở trong lòng này thật sự không tệ lắm.
Mã Trí Viễn âm thầm ở phía sau ghi hình, dự định thêm tài liệu cho "Tiểu đội nhỏ hủ a hủ", Tôn Khoát tò mò sáp đến xem, không hiểu hỏi: "Làm gì vậy? Cậu làm vậy không sợ ông chủ xử cậu à?"
Mã Trí Viễn ra dấu động tác tay im lặng, thấp giọng nói: "Ông chủ không biết đâu, cho nên phải giữ bí mật, bằng không ngài ấy sẽ xử chết tôi luôn!"
Advertisement / Quảng cáo
Tôn Khoát hiểu rõ chớp mắt, "Nhanh thêm tôi vào nhóm!"
"Anh cũng vào?"
Tôn Khoát gật đầu, thế là "Tiểu đội nhỏ hủ a hủ" bắt đầu mở rộng, tầng quản lý của tập đoàn Phương Thụy đều tham gia vào nhóm, thậm chí về sau ngay cả Phương boss đều gia nhập vào, hơn nữa còn bạo lộ thêm nhiều tin tức mang tính bạo tạc ở bên trong. Lâm Dịch biết được thì giận dữ phạt hắn ngủ phòng khách một tuần, tiểu đội nhỏ bị liên lụy tất nhiên đã thành thực hơn, ít nhất đồng nhân văn không còn ++ lắm. Tất nhiên bây giờ bọn họ chỉ mới bắt đầu phát triển.
Lâm Dịch nghe thấy mấy người phía sau thì thầm giao lưu, còn hiếu kỳ ngoái đầu nhìn, từ lúc nào cảm tình của bọn họ lại tốt như vậy? Thấy bọn họ "lén lút", Lâm Dịch còn nói với Phương Húc Nghiêu: "Có phải bọn họ đang bàn tính gì không?"
Phương Húc Nghiêu cười quay đầu liếc mắt nhìn, không cho là đúng nói: "Không chừng đang bàn bạc đi đâu chơi đó. Tay em sao lại lạnh thế này, về sau phải vận động nhiều vào, buổi sáng chạy bộ cùng anh."
Lâm Dịch quả đoán lắc đầu, buổi tối ngủ muộn, buổi sáng lại phải dậy sớm? Chết mất, mùa đông lạnh lẽo ai lại nghĩ luẩn quẩn vậy chứ?
Thẳng đến khi đã ngồi trên máy bay, Phương Húc Nghiêu vẫn còn đang khuyên Lâm Dịch, vận động nhiều mới tốt cho cơ thể!
Lâm Dịch vẫn lắc đầu, "Lạnh lắm, con người sống tại sao phải làm khó bản thân chứ?"
Phương Húc Nghiêu: "…" Sao lại có cảm giác không lời chống đỡ nhỉ? Hắn cười xấu chọt chọt bụng Lâm Dịch, "Em xem thịt chỗ này của em nè, lỏng rồi!"
Lâm Dịch tự mình sờ sờ bụng, khinh thường hừ một tiếng, "Không thể nào, giống với trước đây đó được không." Thực ra trong lòng cậu cũng không chắc chắn lắm, năm mới nghỉ ngơi mấy ngày, lại thêm khoảng thời gian này được Phương Húc Nghiêu biến đổi đa dạng cho ăn, nói không chừng thật sự có mỡ rồi!
"Ừ, thịt ba chỉ thượng đẳng, lúc trước gầy quá, bây giờ được anh nuôi mập rồi, có thể cân nhắc cho vào nồi." Phương Húc Nghiêu bị động tác tự sờ bụng mình của cậu chọc cười, nói cậu mập vậy mà còn tin thật, sao vợ lại đáng yêu vậy chứ!
Bầu không khí giữa hai người đang tốt, nói cười vui vẻ, tự dưng lúc này truyền tới một giọng nói Lâm Dịch quen thuộc, trầm thấp nhưng không gợi cảm, ngược lại kèm theo chút hàn ý, "Ăn gì cũng không mập, từ nhỏ không phải đã có tật xấu này sao? Nói cái gì em liền tin cái đó, IQ bị rớt rồi hả?"
Người đàn ông bên trái Lâm Dịch lấy chiếc mũ trên mặt xuống, lộ ra đôi mắt đen nhánh như mực. Lúc này đôi mắt đó đang rơi lên khuôn mặt vẫn còn treo nụ cười của Lâm Dịch, mang theo chút si mê chợt thoáng qua, sau đó lại trở về bình tĩnh. Nhìn Phương Húc Nghiêu dựa sát cửa sổ bên phải Lâm Dịch, ánh mắt An Tước bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Phương Húc Nghiêu dường như chẳng có gì không thích hợp cả, nắm lấy tay Lâm Dịch, mười ngón giao nhau hai chiếc nhẫn khẽ chạm vào nhau, như thể một đôi móc đồng tâm. Hắn mỉm cười hỏi: "Em yêu à, bạn của em sao?"
Lâm Dịch lạnh mặt, tâm trạng thoáng cái trở nên không tốt, cậu giới thiệu một câu đơn giản: "An Tước, anh nghe tên thì biết rồi." Cậu không tin Phương Húc Nghiêu sẽ không biết, diễn! Cứ diễn tiếp đi!
Phương Húc Nghiêu hiểu rõ ồ một tiếng, "Không ngờ hai người là bạn, lúc chúng ta đính hôn ngài An không tới, anh còn tưởng em không có bạn."
Lâm Dịch nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Có chút qua lại làm ăn thôi, không xem như là bạn, ngoại trừ Leo đang chăn bò con ở nước Đức, nếu mấy người khác giả mạo là bạn tôi, cứ trực tiếp báo cảnh sát đừng do dự."
"Không phải bạn?" Phương Húc Nghiêu vô tội nhìn Lâm Dịch, lại nhìn An Tước sắc mặt đã không được tốt lắm. Thiên phú diễn xuất này của hắn khiến Lâm Dịch phải cảm thán, Phương Húc Nghiêu không đi lăn lộn trong giới giải trí quả là lãng phí.
"Lâm Dịch, em cứ một mực nhằm vào tôi là bởi vì trong lòng của em vẫn chưa buông bỏ được." Trên mặt An Tước dần dần hiện lên ý cười, lúc nhìn Phương Húc Nghiêu thì bất thiện trong ánh mắt bắt đầu trở nên rõ ràng, còn lộ ra thù địch trắng trợn, khiến khóe miệng Phương Húc Nghiêu nhếch lên, nắn nắn ngón tay Lâm Dịch, dịu dàng nói: "Em yêu à, sao anh lại cảm thấy mình có hơi ghen?"
Lâm Dịch thở dài, không nhìn An Tước, chỉ nói với Phương Húc Nghiêu: "Người khác nói gì anh liền tin cái đó, câu này nên đưa cho anh mới đúng, chẳng có chuyện gì cả, anh rãnh rỗi đi ghen tuông làm gì?" Cậu thấy Phương Húc Nghiêu còn mặc áo khoác, cho rằng cánh tay hắn không tiện, thuần thục túm lấy tay áo của đối phương, "Cởi áo ngoài ra, nhắm mắt nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ bậy bạ nữa."
Thái độ coi thường An Tước của Lâm Dịch khiến Phương Húc Nghiêu như được chữa trị, vốn thù địch của đối phương đã khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn, bây giờ được Lâm Dịch vuốt lông trong lúc vô ý, Phương Húc Nghiêu lại cảm thấy mấy thứ đó đều không sao cả. Vợ là của hắn, người đang ở bên cạnh hắn, trên tay có nhẫn hắn đeo cho, còn sẽ lo lắng cho cánh tay đã khỏi hẳn của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!