Lâm Thái Chi bây giờ cũng đã 23 tuổi, nói về các phương diện thì vẫn chưa quá thành thục. Nếu Lâm Dịch tốt nghiệp xong nhưng không trở về, cho gã thời gian trưởng thành, không chừng sẽ giống như đời trước, tất cả vẫn còn là ẩn số. Nhưng bây giờ Lâm Dịch trở về đã phá hỏng kế hoạch vốn đã được gã trù tính xong, cộng thêm câu nói vô ý vừa nãy của Phương phu nhân, khiến tinh thần gã nhận phải trùng kích rất lớn.
Phương Húc Nghiêu buồn cười nheo mắt, hắn đã ngửi được ra được dị thường, thú vị thật. Hắn nhìn thấy tư thế không được tự nhiên của Lâm Thái Chi, khều khều cằm, "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào, thấy sắc mặt cậu không được tốt, vừa hay tìm bác sĩ khám xem thử."
Lâm Thái Chi nhanh chóng khách khí từ chối, "Cảm ơn chủ tịch Phương quan tâm, thân thể tôi không sao, chỉ là trời lạnh nên bị cảm mạo, tuổi trẻ khỏe mạnh, chỉ cần uống thuốc là được."
Phương Húc Nghiêu ồ một tiếng, nhướng mày cười nhạt.
Lâm Thái Chi cười xấu hổ nhìn về phía Lâm Dịch, không dám đối mặt với Phương Húc Nghiêu nữa. Cứ cảm thấy đôi mắt đó đã nhìn thấu được quẫn bách của gã, khiến gã không thể nào chống đỡ được.
Lâm Dịch vẫn luôn cúi đầu bận việc của mình, xử lý từng tin email. Đặc biệt là cuối năm, cậu thật sự chẳng có thời gian đấu với cha con Lâm gia, cho nên xem như không thấy.
Sau khi nói vài câu Lâm Tự Đào thấy Lâm Dịch vẫn không để ý ông ta, thở dài, ôn hòa gọi cậu: "Tiểu Dịch, giao thừa năm nay con sẽ về nhà chứ?"
Lâm Dịch chẳng thèm ngẩng đầu gật đầu nói, "Về chứ, tất nhiên phải về nhà rồi."
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Tự Đào còn chưa kịp vui vẻ thì Lâm Dịch lại nói tiếp: "Ông bà ngoại còn đang chờ tôi đó, không trở về mà được sao?" Lâm Dịch nói xong lại ném một phần văn kiện lên giường, chẳng thèm ngẩng đầu nói: "Xem thử chỗ nào cần sửa, phương án lần trước chúng ta bàn cần phải thực thi rồi."
Phương Húc Nghiêu thở dài, vợ càng ngày càng bận, có phải mình chọn nhầm thời cơ bị thương không nhỉ?
Phương Húc Nghiêu vừa mới nhận lấy, Lâm Dịch lại ôm một chồng hợp đồng đặt ở bên cạnh Phương Húc Nghiêu, "Giúp tôi đóng dấu toàn bộ, dùng tay trái."
Phương Húc Nghiêu cạn lời, đây là việc của Mã Trí Viễn, tại sao một ông chủ lớn như hắn lại làm việc của trợ lý?
Thấy Lâm Dịch thật sự rất bận, vì hắn nên từ chối rất nhiều xã giao, còn có mấy hoạt động cần phải tham dự đều đẩy đi hết, Phương Húc Nghiêu mềm lòng, cầm con dấu bắt đầu đóng từng tờ một. Bản boss lớn thế này rồi, chưa từng làm lại công việc đã từng làm khi còn chưa tới 15 tuổi này. Hợp đồng và báo cáo cha hắn xem xong, hắn còn cao chưa tới cái bàn đã bắt đầu đóng dấu từng tờ một, vẫn luôn đóng cho đến khi hắn có thể một mình đảm đương một phía.
Lâm Dịch hơi nhếch khóe miệng, nhìn vẻ mặt chấp nhận số phận của Phương Húc Nghiêu, nếu không nhớ tới đám nấm lớn đuổi theo cắn người thì tâm trạng của cậu rất tốt.
Lâm Tự Đào thấy cách thức ở chung của hai người, còn có phản ứng rõ ràng đã thành thói quen của Phương phu nhân. Như vậy xem ra Lâm Dịch rất được Phương gia tán thành. Lâm Thái Chi thì vẫn trầm mặc, dáng vẻ khôn khéo biết ăn nói trước kia vào bây giờ lại như thể tên câm, gã nhìn đôi môi nhạt màu khẽ nhếch của Lâm Dịch, tinh thần có hơi hoảng hốt.
Lại trò chuyện mấy câu, Lâm Tự Đào thấy Lâm Dịch không thèm để ý ông ta nên rất bất mãn, nhưng ở trước mặt Phương phu nhân và Phương Húc Nghiêu ông ta lại không thể nổi giận. Đè nén lửa giận vào trong lòng, Lâm Tự Đào dẫn Lâm Thái Chi tinh thần uể oải trực tiếp tạm biệt.
"Thường ngày rất biết ăn nói, hôm nay làm sao vậy? Câm rồi hả?" Lâm Tự Đào bất mãn trừng Lâm Thái Chi, thời khắc mấu chốt lại tụt dây xích. Lâm Thái Chi há miệng, nhưng lại không nói nên lời, điều này khiến Lâm Tự Đào càng bất mãn. Nhìn dáng vẻ của Lâm Thái Chi, lại nhìn dáng vẻ khôn khéo tài giỏi của Lâm Dịch, nhất thời càng trở nên bất mãn, đồ ngu! Đây là đang để người khác đâm sống lưng của ông ta nói ánh mắt ông ta không tốt à? Chẳng lẽ thật sự chọn sai rồi?
Nhưng ông ta biết Lâm Dịch hận mình, Dịch Hân Nam chết đã tạo ra một cái lạch trời giữa hai cha con, bọn họ bây giờ chỉ có thể hòa hoãn quan hệ, giao gia sản cho Lâm Dịch? Nghĩ cũng đừng nghĩ, ông ta không tin Lâm Dịch.
Lâm Thái Chi bị mắng, có khổ lại không nói ra được, đi theo sau lưng Lâm Tự Đào vừa mới đến bãi đỗ xe thì có một chiếc xe chạy tới từ đằng trước chạy đến. Lâm Thái Chi nhìn xe và biển số xe, nhanh chóng cúi đầu, cắn chặc môi.
An Tước xuống xe, ánh mắt quét qua trên người Lâm Thái Chi, vẻ mặt lạnh nhạt khiến Lâm Thái Chi hít thở khó khăn. Hắn làm như thể không nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Lâm Thái Chi, gật đầu với Lâm Tự Đào, trầm giọng nói: "Chào ngài Lâm!"
"Tiểu An à, thật sự đã lâu không gặp, thân thể ông cháu vẫn khỏe chứ?"
"Cảm ơn ngài quan tâm, thân thể ông nội đã có chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng." Ý ngoài lời là không hy vọng có người làm phiền, chẳng gặp ai cả.
"Với quan hệ của cháu và Tiểu Dịch cứ gọi chú là được, ngài thì quá xa lạ rồi." Lâm Tự Đào làm như rất thân quen vỗ vỗ vai An Tước, "Chỉ chớp mắt đã lớn vậy rồi, đã lâu không đến nhà chú, lúc nào có thời gian thì tới nhà ngồi chơi."
Khóe miệng An Tước khẽ nhếch lên, trong mắt mang theo trào phúng, không biết là đang trào phúng Lâm Tự Đào, hay là đang tự giễu chính mình, "Có thời gian nhất định sẽ quấy rầy, chỉ cần Lâm Dịch vẫn tiếp đãi cháu."
Lâm Thái Chi đờ đẫn nhìn An Tước, lại nhớ tới câu nói vô ý của Phương phu nhân, lúc gã cười thì rất giống với Lâm Dịch… Người trước mắt không chỉ một lần từng nói thích nhất là môi của gã, đã từng rất nhiều lần ôn nhu hôn nhẹ lên khóe môi của gã, liếm lên cánh môi của gã, hệt như coi nó là báu vật. Nghĩ tới An Tước và Lâm Dịch trước đây từng là người quen cũ, giây phút này Lâm Thái Chi như thể đã hiểu được gì đó, cả người thoáng chốc đã chẳng còn sức lực.
Hàn huyên mấy câu đơn giản, lúc sắp đi An Tước lại gật đầu với Lâm Thái Chi, biểu hiện này khiến cả người Lâm Thái Chi run lên, bởi vì thâm ý bên trong chỉ có gã hiểu, là uy hiếp!
Lâm Tự Đào thì lại nghĩ khác, sau khi lên xe thì nói với Lâm Thái Chi: "Xem ra An Tước có ấn tượng rất tốt với con, về sau nên tiếp xúc với cậu ta nhiều vào, đám bạn thiếu gia của con chẳng ai có được bản lĩnh như cậu ta đâu, hiểu rồi chứ?"
Lâm Thái Chi ngoan ngoãn gật đầu, vâng một tiếng, lặng lẽ cúi đầu sau đó không nói gì nữa, chỉ nắm chặt nắm tay, thỉnh thoảng siết chặt, gân xanh đều nổi cả lên.
Lâm Dịch nghe thấy chuông điện thoại vang lên thì cầm lấy xem, bỏ thứ trong tay xuống đứng dậy, nói với Phương Húc Nghiêu: "Tôi ra ngoài có chút chuyện, chốc nữa sẽ trở lại, anh đóng dấu hết mấy thứ này nhé, vất vả rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!