Chương 37: Anh ấy là người yêu của tôi

Tiêu Đậu Đậu thấy có một người đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh, còn cầm dao găm đánh lén, còn khiến ông chủ trả lương bị thương. Thế nên cu cậu cũng hung ác, nhanh chóng xông tới ghìm cổ của tên đó lại, lăn lộn trên đất hai vòng thì chống lưng của tên đó đứng lên, nhấc chân đạp lên hông đối phương, chỉ nháy mắt khiến đối phương không có năng lực hành động.

Lâm Dịch bị một tiếng an ủi dịu dàng của Phương Húc Nghiêu gọi hồi thần, cậu nắm chặt cánh tay bị thương của Phương Húc Nghiêu, thấy cả người đối phương toàn là máu, cũng không suy nghĩ tung tung nữa, giọng run rẩy nói với Tiêu Đậu Đậu: "Nhanh! Gọi xe cứu thương! Đừng quan tâm đám người đó nữa!"

Lâm Dịch vừa mới nói ra câu này thì đối diện có một chiếc xe chạy tới, một người đàn ông vóc dáng cao lớn xuống xe, có mấy người đi theo phía sau. Ngũ quan của người tới không hề đặc biệt tinh xảo, chỉ có thể nói là bậc trung, nhưng đôi mắt lại xán lạn như ngôi sao, khí thế trên người chẳng hề nội liễm chút nào, cả người nhuệ khí khiến ai thấy đều muốn né đi ba phần. Sau khi hắn xuống xe thì bước nhanh tới, thấy Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu ở cùng nhau thì ánh mắt tối đi.

Lâm Dịch chỉ nắm chặt cánh tay của Phương Húc Nghiêu, sắc mặt lo lắng đến biến đổi. Phương Húc Nghiêu cười khẽ sờ sờ má Lâm Dịch, còn an ủi cậu: "Không có chuyện gì, điện thoại của tôi đang ở trong túi, giúp tôi gọi điện cho một người tên là Đường Quân Quán, hắn sẽ biết xử lý."

Lâm Dịch nhanh chóng tìm điện thoại của Phương Húc Nghiêu trên người mình, vừa mới giở áo ra thì đã nghe được một giọng nói lành lạnh gọi tên của cậu.

"Lâm Dịch!"

Lâm Dịch theo bản năng quay đầu, sau khi thấy rõ người gọi mình thì đáy mắt hiện lên chút vui mừng, dùng ánh mắt nhờ đối phương giúp đỡ, như thể cái lúc cậu bất lực nhất trước đây, "An Tước! Tôi cần xe! Nhanh đưa tôi đi bệnh viện!"

An Tước thấy trên người Lâm Dịch có máu, còn tưởng rằng cậu cũng bị thương nên sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, chẳng nói nhiều bảo người lái xe qua đưa bọn họ đi bệnh viện.

Advertisement / Quảng cáo

Lâm Dịch cảm giác cái tay nắm lấy mình đã lạnh đi, bị dọa đến cả người đều luống cuống, cậu thấy sắc mặt Phương Húc Nghiêu trắng bệch, lời đến bên môi lại nuốt ngược trở về, cởi áo khoác trên người xuống khoác lên người Phương Húc Nghiêu, ôm bờ vai rộng rãi của đối phương vào trong lòng của mình, cố gắng khiến hắn ấm áp hơn.

Tiêu Đậu Đậu buồn bực không vui, là cậu ta bảo vệ bất lực nên mới tạo thành ngoài ý muốn này, tiền lương năm nay cậu ta đều không cần nữa, cậu ta có lỗi với ông chủ!

Phương Húc Nghiêu thuận thế ngã vào trong lòng của Lâm Dịch, đầu óc hỗn loạn. Nhưng mà hắn biết cái tên An Tước đó chính là người đã gọi điện cho Lâm Dịch vào ngày đính hôn của bọn họ, tuyệt đối không sai, đôi mắt đó chỉ cần nhìn qua là có thể khiến hắn nhớ kỹ. Bây giờ hắn không thể hôn mê, lỡ như tiện nhân đó thừa lúc hắn ngất mà ức hiếp vợ hắn thì làm thế nào?

An Tước trầm mặc mấy giây sau đó đột nhiên mở miệng, "Người hắn lạnh là bởi vì mặc ít, Lâm Dịch, đầu óc của em bị chó tha đi luôn rồi à? Lại hoảng sợ thành như vậy!"

Lâm Dịch nghe thấy lời nói không hề khách khí của đối phương, chỉ hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, vẫn ôm Phương Húc Nghiêu trong lòng, nhìn khóe miệng Phương Húc Nghiêu nhếch lên, còn nở nụ cười thỏa mãn thì trong lòng rất phức tạp. Cái người trong lòng cậu, lúc nào đã bắt đầu trở nên quan trọng với cậu như vậy? Lại ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu.

An Tước đưa Lâm Dịch đến bệnh viện, biết bản thân Lâm Dịch không có chuyện gì, nói với Lâm Dịch chuyện phía sau hắn sẽ xử lý, để lại mấy người bảo vệ sau đó vội vàng rời đi. Dù sao hiện trường xảy ra vụ án khẳng định sẽ có cảnh sát hiện trường, hắn cần phải đi xử lý. Còn về có mục đích khác hay không thì chỉ có hắn mới biết, tóm lại Lâm Dịch bây giờ chẳng có tâm trạng để quản, tất cả ý nghĩ bây giờ của cậu đều nằm trên người Phương Húc Nghiêu.

Phương Húc Nghiêu được bác dĩ mang đi xử lý vết thương, Lâm Dịch căng thẳng đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói vị trí đó rất có khả năng sẽ tổn thương đến động mạch, bọn họ cần phải kiểm tra cẩn thận. Điều này khiến trái tim Lâm Dịch thoáng cái sít chặc, nghĩ lại dọc đường Phương Húc Nghiêu chảy nhiều máu như vậy, tâm trạng bèn sa sút.

20 phút sau, một nữ bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đẩy cửa đi ra, nghiêm túc hỏi: "Người nhà bệnh nhân đâu?"

Lâm Dịch vốn đang dựa trên tường lập tức trả lời: "Ở đây, tôi đây bác sĩ, người yêu tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ liếc mắt nhìn cậu, hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: "Người yêu cậu?"

Lâm Dịch gật đầu, "Đúng vậy, vị trong kia là người yêu của tôi."

Bác sĩ gật đầu, "Bệnh nhân rất may mắn, còn thiếu một tấc nữa thì đã đứt động mạch, bây giờ vết thương đã được khâu lại, nhưng mất máu quá nhiều, cần truyền máu."

Lâm Dịch lập tức trả lời: "Chúng tôi đều là nhóm máu A!"

"Thân thể của cậu…" Bác sĩ nhìn sắc mặt của Lâm Dịch, sắc mặt cậu trắng bệch, nhìn có vẻ như thân thể không được tốt lắm.

"Tôi không sao, thật đó."

"Vậy cậu theo y tá đi xét nghiệm máu, kiểm tra xong thì đưa thẳng đến phòng bệnh."

Lâm Dịch thấy Tiêu Đậu Đậu cắm đầu đi theo mình, ngăn cậu nhóc lại, đè thấp giọng nói: "Đậu Đậu, cậu ở lại đây canh giữ, bọn họ." Ánh mắt Lâm Dịch quét lên mấy người An Tước để lại, "Tôi không tin tưởng."

Tiêu Đậu Đậu chớp chớp mắt, sau khi hiểu rõ thì gật đầu, vẫn còn đang tự trách.

Lâm Dịch vỗ vỗ vai cậu nhóc, chuyện này không trách Tiêu Đậu Đậu, nhưng thằng bé này vẫn tự trách, có thể thấy lòng dạ cậu nhóc quá lương thiện.

Sau khi nghe được tin tức thì Phương Húc Thần và Đường Quân Quán dẫn theo mấy người trợ lý nhanh chóng tới bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy Phương Húc Nghiêu được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tiêu Đậu Đậu khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ thất lạc vẫn luôn đi ở bên cạnh. Phương Húc Thần căng thẳng hỏi: "Anh tôi thế nào?"

"Tiêm thuốc mê, chốc nữa sẽ tỉnh…" Tiêu Đậu Đậu bĩu môi, "Ma Đại, đều trách tôi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!