Chương 32: Sự kiện rơi khăn tắm

Cảm giác được biến hóa của Lâm Dịch, Phương Húc Nghiêu hơi ngẩng đầu, giọng nói ôn nhu hỏi: "Đau à?"

Lâm Dịch ngồi trên sofa, Phương Húc Nghiêu thì ngồi xổm trước người cậu. Nhìn từ góc độ của hắn thì lông mi dài của Lâm Dịch như một cái quạt nhỏ, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt, có thể nhìn thấy rõ lông tơ mảnh nhỏ trên làn da trắng nõn. Làn da của Lâm Dịch vẫn luôn tái nhợt, không phải là loại trắng không khỏe mạnh mà là cái loại vừa nhìn vào sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc.

Mấy sợi tóc rời rạc rũ trước chiếc trán đầy đặn, cách rất gần nên Phương Húc Nghiêu có thể ngửi được mùi hương tươi mát sau khi tắm rửa trên người đối phương, nhìn đầu tóc mềm mại đó hắn rất muốn vươn tay xoa hai cái.

Lâm Dịch nghe được lời nói của đối phương thì hơi hỗn loạn gật đầu, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu. Cậu vẫn luôn cảm thấy từ giây phút hai người đeo nhẫn thì Phương Húc Nghiêu đã thay đổi, không còn lễ phép giữ khoảng cách với cậu như trước nữa, ngược lại có loại hùng hổ dọa người, ánh mắt lúc nhìn cậu cũng cực kỳ lộ liễu. Hắn như vậy khiến cậu muốn trốn, nhưng lại không biết trốn thế nào, bởi vì chưa từng tiếp xúc nên bản thân cũng không nói rõ được.

Hiện giờ Phương Húc Nghiêu để trần thân trên ngồi xổm trước người cậu, làn da tiểu mạch khỏe mạnh ở dưới ánh đèn có thể thấy rõ vẻ trơn bóng óng ánh, mỗi một khối cơ bắp trên người đều sung mãn như muốn thể hiện, hệt như chủ nhân của chúng nó vậy, mỗi giây mỗi phút đều đang tuyên bố: tui chính là hoàn mỹ như zậy! Tui chính là ngầu như zậy!

Lâm Dịch yên lặng nhìn sàn nhà, phi lễ chớ nhìn.

Phương Húc Nghiêu tiêu độc cho Lâm Dịch xong, rắc bột thuốc cầm máu Vân Nam lên, dùng băng gạc băng bó lại cho cậu, vừa thu dọn hòm thuốc vừa nói: "Nhớ đừng chạm nước, không làm được thì đừng thể hiện."

Lâm Dịch gật đầu, quẫn bách đứng dậy, "Tôi đi ngủ trước, ngủ ngon!" Phương Húc Nghiêu ôn nhu thế này khiến cậu không thể nào thích ứng được, nếu đối phương chỉ đơn thuần là đùa giỡn lưu manh còn dễ nói, nhưng hiện giờ cậu thật sự chẳng có sức lực để chống đỡ.

Mờ ám vừa phải, Phương Húc Nghiêu thu dọn xong cười đứng lên, "Ngủ ngon… í?"

Lâm Dịch:  ̄□ ̄

Khăn tắm trên người Phương Húc Nghiêu bởi vì động tác ngồi xổm vừa nãy nên lỏng ra, đứng dậy hơi nhúc nhích, thế là Lâm Dịch liền thấy được trước mắt xuất hiện một thân thể nam tính trưởng thành trần truồng, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, sáu múi cơ bụng ngầu lòi… còn có đặc trưng của giống đực đang tỏ rõ cảm giác tồn tại…

Lâm Dịch đờ đẫn quay người, máy móc bước từng bước trở lại phòng của mình, trong đầu óc toàn là đồ vật hình cây nấm…

Đêm đó, Lâm Dịch không thể nào ngủ được, tóm lại cậu cứ nhắm mắt thì lại gặp ác mộng, mơ thấy một đàn nấm đuổi theo cắn cậu, sau khi trọng sinh đây là lần đầu tiên cậu mơ thấy cảnh khủng bố như vậy.

Advertisement / Quảng cáo

Nửa đêm chạy đến phòng bếp tuần tra một vòng lại không tìm được đồ ăn vặt cậu thích, sờ sờ bụng, Lâm Dịch thấy phải nên bớt thời gian đi mua chút hàng trữ rồi, nếu không lúc không ngủ được thì chẳng có đối tượng để phát tiết luôn. Sau khi trở về phòng, mở túi của mình lấy ra một lọ thuốc ngủ, bây giờ không thể không dùng tới nó rồi sao?

Phương Húc Nghiêu nghe được động tĩnh thì thức dậy, thấy Lâm Dịch đang rót nước, tối thui lại không mở đèn, nhẹ giọng hỏi: "Không ngủ được?"

Lâm Dịch nghe động tĩnh thì tay run, trong đầu óc toàn là nấm, thấy Phương Húc Nghiêu thì như thấy một cây nấm di dộng, thế là toàn thân lạnh băng khẽ run, theo bản năng giấu cái lọ trong tay ra sau lưng, nếu có thể cậu còn muốn rúc hết cả người lại luôn.

Nhưng mà suy nghĩ lại, đều là đàn ông cả không có gì phải xấu hổ, thế là lại ưỡn ngực lên.

Động tác này ở trong mắt Phương Húc Nghiêu chính là đang giấu đồ, bởi vì sợ khiến hắn hoài nghi nên làm ra vẻ không có chuyện gì. Phương Húc Nghiêu nheo mắt lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không bật đèn, Lâm Dịch có rất nhiều bí mật, hắn vốn không muốn lập tức khai thác đâu, nhưng bây giờ đối phương rõ ràng là đang đề phòng hắn.

Trong bóng tối, Lâm Dịch không thấy rõ được vẻ mặt của Phương Húc Nghiêu, đành phải hàm hồ nói: "Có hơi khát, xin lỗi đã đánh thức anh."

Giọng nói Phương Húc Nghiêu trầm thấp: "Không ngủ được có thể gọi tôi." Sau đó liền đóng cửa. Lâm Dịch thở phào nhẹ nhõm, đổ trong lọ ra mấy viên thuốc, phát hiện hơi nhiều, cậu nhíu mày dốc ngược về lại, uống xong thì trở về phòng, đã hai giờ hơn rồi.

Ngày hôm sau, Lâm Dịch không biết phải đối mặt với Phương Húc Nghiêu thế nào nên dậy thật sớm, trong lúc Phương Húc Nghiêu còn chưa chạy bộ buổi sáng về thì treo theo đôi mắt thâm đen chạy thẳng đến công ty, không ăn cả bữa sáng luôn.

Phương Húc Nghiêu chạy bộ buổi sáng trở về thấy quần áo và túi của Lâm Dịch đã không còn, ảo não chậc một tiếng, lại dọa vợ chạy mất rồi… người anh em quá lớn không phải lỗi của hắn, lại không nói cho em dùng bây giờ luôn, em sợ gì chứ?

Hắn vừa mới thay giầy xong đi vào trong, bỗng thấy chỗ Lâm Dịch đứng tối qua có một viên thuốc màu trắng, Phương Húc Nghiêu đi tới nhặt lên, lập tức phản ứng lại được, thuốc tối qua Lâm Dịch trộm uống chắc chính là thứ này.

Trái tim thoáng chốc thắt chặc, vốn Phương Húc Nghiêu còn tưởng rằng Lâm Dịch muốn giấu bí mật nhỏ gì đó, không muốn chia sẻ với hắn, còn uổng phí thất lạc mất nửa đêm, không ngờ lại là thuốc!

Nghĩ đến làn da của Lâm Dịch, rất hiếm khi thấy được huyết sắc, trong đầu Phương Húc Nghiêu chớp lóe qua rất nhiều ý nghĩ không tốt, chẳng lẽ Lâm Dịch sợ ông bà Dịch gia lo lắng, nên mới giấu diếm lén lút uống thuốc? Nghĩ đến đây Phương Húc Nghiêu chẳng đứng yên được nữa, muốn đi hỏi thẳng Lâm Dịch, nhưng lại biết rõ mình mà hỏi thì đối phương nhất định sẽ không nói thật.

Phương Húc Nghiêu căng mặt, nắm chặt viên thuốc ở trong tay, trở về phòng lấy điện thoại không thèm cả ăn sáng đã chạy thẳng đến công ty.

Hắn nhất định phải điều tra rõ Lâm Dịch đang làm gì, lúc trước hắn vẫn không làm vậy là vì tôn trọng Lâm Dịch, cũng sợ lỡ như ngày nào đó Lâm Dịch biết được mình điều tra cậu ấy thì sẽ xảy ra hiểu lầm không đáng có. Nhưng bây giờ hắn hối hận rồi, thân thể Lâm Dịch có vấn đề thế mà hắn lại không biết!

Lúc này Lâm Dịch đã đến công ty, truyền thông Thiên Ý lại được phen dấy lên tin đồn tám nhảm, hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Lâm rất không tốt, đoán là tối qua không được ngủ ngon, chứng cứ là quầng mắt thâm đen! Do đó có thể tưởng tượng tối qua đã làm gì!

Tiêu Đậu Đậu vì ra sức thể hiện mình là một vệ sĩ hợp cách, mới sáng sớm đã đến báo cáo, mặc bộ đồ bình thường, Lâm Dịch vô lực thở hắt ra, thật giống lao động trẻ em mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!