Chương 50: (Vô Đề)

Sự xuất hiện của Khương Lê khiến các nữ sinh Minh Nghĩa Đường đều im bặt.

Nếu Khương nhị tiểu thư trong lời đồn thực sự là một cô gái quê mùa cục mịch, hoặc là một tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược, chắc hẳn nàng đã bị nhấn chìm trong những lời bàn tán không chút khách khí.

Thế nhưng, Khương Lê thoạt nhìn không khác gì những tiểu thư khuê các được giáo dưỡng tốt, thậm chí còn hòa nhã ôn nhu hơn, khiến người ta dù có muốn bắt bẻ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, cô nương cao gầy lúc nãy lên tiếng trước:

"Ngươi chính là nhị tiểu thư Khương phủ?"

Khương Lê đưa mắt nhìn, nàng đã từng gặp thiếu nữ này trong một buổi tiệc gia đình của nhà quan. Đó là Mạnh Hồng Cẩm, tiểu thư phủ Thừa Tuyên sứ, vốn rất thân thiết với Khương Ấu Dao.

Khương Lê đáp: Phải.

"Ngươi lại dám đến Minh Nghĩa Đường?" Mạnh Hồng Cẩm nhướng mày:

"Nghe nói ngươi bảy tuổi đã vào am ni cô, nơi đó nào có ai dạy ngươi vỡ lòng. Ngươi như vậy, không ở trong phủ mời thầy dạy, lại đến Minh Nghĩa Đường, chẳng lẽ không sợ nghe giảng mà như lạc vào mây mù, chẳng hiểu gì?"

Lời nói này quả thực chói tai, mọi người trong học đường đều chăm chú nhìn Khương Lê, xem nàng phản ứng ra sao.

Mạnh Hồng Cẩm cũng nhìn chằm chằm Khương Lê, nhưng trái với dự đoán của nàng ta, người khác nghe những lời này chắc hẳn sẽ tức giận đến mức mất kiểm soát, huống chi là Khương Lê, một thiên kim tể tướng.

Khương Lê chỉ mỉm cười, nói:

"Vậy thì không dám làm phiền vị tiểu thư này bận lòng."

Lời nói không mặn không nhạt lại khiến Mạnh Hồng Cẩm cứng họng.

Mạnh Hồng Cẩm không ngờ Khương Lê lại phản ứng như vậy, như thể một quyền đánh vào bông, trong lòng vô cùng bực tức. Nhưng Khương Lê vẫn tươi cười, thái độ không hề thay đổi.

Nàng ta trong lòng tức giận, bèn dùng giọng nói mà mọi người đều có thể nghe thấy thì thầm:

"Quả nhiên là ở chùa chiền tĩnh tâm, xem cái bộ dạng nhu nhược này."

"Nếu vị tiểu thư này muốn tìm chốn thanh tịnh, có thể đến gia miếu tĩnh tâm." Khương Lê khẽ nói.

Ngươi! Mạnh Hồng Cẩm nổi giận, Khương Ấu Dao vội khuyên can:

"Nhị tỷ, sao tỷ lại nói với Hồng Cẩm như vậy?" Vẻ mặt đầy lo lắng, nàng lại nói với Mạnh Hồng Cẩm:

"Hồng Cẩm, nhị tỷ ta mới về Yên Kinh, chưa rõ quy củ, mong muội thứ lỗi."

Mạnh Hồng Cẩm nói:

"Không có việc gì, hơn nữa là lỗi của nhị tỷ ngươi. Tại sao ngươi lại tới đây xin lỗi? Ấu Dao, ngươi chỉ là quá mềm yếu, dễ dàng bắt nạt mà thôi."

Khương Lê liếc nhìn Khương Ấu Dao, bình tĩnh nói:

"Tam muội, ta thật sự là quá mềm lòng."

Khương Ấu Dao còn chưa kịp lên tiếng, Khương Lê đã nói: "Ta nghe nói có nơi chẳng phân định thắng thua bằng lẽ phải, mà bằng thân phận địa vị. Chẳng lẽ Minh Nghĩa đường cũng là một nơi như thế?

Ta rõ ràng có lý, nhưng vẫn phải nhận thua, chẳng lẽ vị tiểu thư này có thân phận địa vị cao hơn ta rất nhiều, vậy ta đành phải nhận sai rồi.

Xin mạo muội hỏi tiểu thư, tôn phụ ngài là quan mấy phẩm?"

Lời vừa dứt, cả học đường bỗng im phăng phắc, rồi mấy học trò suýt bật cười. Mạnh Hồng Cẩm mặt đỏ bừng, chẳng nói được câu nào.

Khương Lê vừa nói các nàng vô cớ gây chuyện, vừa cố ý lôi gia thế Mạnh Hồng Cẩm ra làm nàng ta bẽ mặt. Ai chẳng biết, phụ thân Khương Lê là đương kim tể tướng, phụ thân Mạnh Hồng Cẩm chỉ là thừa tuyên sứ, dù thế nào cũng không thể sánh bằng tể tướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!