Chương 39: Chuyện xưa

Lê Mặc ngồi trước bàn làm việc mở máy tính ra, cậu mới ngẩng đầu lên đã  thấy người kia ở văn phòng đối diện vừa đọc báo cáo vừa cùng Văn Lý bàn bạc công việc – Lăng Tây Thành.

Đúng lúc anh cũng nhìn cậu, ánh mắt hai người bắt gặp nhau, Lăng Tây Thành mỉm cười với cậu, Lê Mặc có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác. Không có bức tường ấy, thật sự là rất phiền phức nha.

Lăng Tây Thành thấy Lê Mặc xấu hổ cũng không có chọc cậu, thu hồi đường nhìn, tiếp tục cùng Văn Lý thương nghị chuyện còn dang dở. Văn Lý vừa ra khỏi cửa, Lăng Tây Thành liền từ từ đi đến bên người Lê Mặc sau đó cúi đầu gọi tên cậu: "Mặc Mặc."

"Kêu em làm gì?

"Lê Mặc không được tự nhiên đẩy anh ra, từ khi hai phòng được nối liền thì diện tích nơi này trở nên rất lớn, khiến cậu luôn cảm thấy bốn phía đều vô cùng trống trải. Đặc biệt là phong cách trang trí tương đối nghiêm túc trong phòng làm việc của Lăng Tây Thành, đối lập hoàn toàn với bên này, điều đó càng làm cậu mất tự nhiên hơn."Sáng nay em và Trương Huy Thanh bàn bạc việc gì thế?" Lăng Tây Thành đứng cạnh ghế Lê Mặc, cúi người xuống ôm cậu.

"Không có gì đâu anh, chỉ là chuyện mấy bản thiết kế trang sức cao cấp thôi. Bản thiết kế đã gần hoàn thành rồi, khi nào anh định cho ra mắt?"

Lê Mặc đã quen dần việc Lăng Tây Thành vẫn thường thường dán dính lên người mình, cậu chẳng thèm giãy dụa mặc cho anh ôm mình.

"Việc này… Chờ anh gặp được người phụ trách bên phía Đông Dương rồi mới tính tiếp được!" Lăng Tây Thành cọ nhẹ chóp mũi lên cổ của Lê Mặc, vị đạo tinh khiết trên người cậu luôn khiến anh bình tâm hơn hẳn.

"Đừng lộn xộn!"

Lê Mặc bị nhột tránh khỏi đầu của Lăng Tây Thành, quay mặt qua nhìn anh: "Huy Thanh nói có thể nhờ anh trai của cậu ấy làm đại diện cho sản phẩm trang sức của chúng ta đó."

"Trương Huy Nhiên?"

"Anh biết?" Lê Mặc kỳ lạ liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành, cậu như thế nào lại không biết anh có hứng thú với những tin tức kiểu này.

"Ách… Anh đã từng nghe Trương Huy Thanh nhắc đến thôi." Lăng Tây Thành vội đem nguyên nhân đổ lên người Trương Huy Thanh.

"Ồ, là như thế à, vậy anh thấy thế nào?"

"Cứ làm theo ý của các em đi! Anh không có ý kiến." Lăng Tây Thành không yên lòng đáp lời. Hướng đi của câu chuyện cùng những gì đã xảy ra ở đời trước đang chồng chéo lên nhau với sự xuất hiện của Trương Huy Nhiên, nhưng lần này Lê Tử Du đã rời khỏi Thần Thời.

Chuyện mình có thể làm đều đã làm, cũng không biết sau này mọi chuyện sẽ phát triển thế nào, Lăng Tây Thành càng nghĩ càng ôm Lê Mặc thật chặt…

Gần đây Văn Lý đặc biệt bận rộn, mỗi ngày Lăng Tây Thành đều mượn cớ đi muộn về sớm, công việc hầu như đổ hết lên người anh. Đối mặt với đống văn kiện chồng chất, Văn Lý cảm giác mình thật sự mệt chết đi, ngay cả Dạ Mịch cũng không để ý tới.

Phân phó người phục vụ hôm nay không cần ra quán, nói họ ngày mai cũng không cần tới, Văn Lý ngồi một mình trong quán không một bóng người uống trà. Cửa chính của Dạ Mịch chưa bao giờ đóng, cho dù không bán cũng mở rộng cửa.

Anh còn nhớ rõ người kia luôn mơ mơ màng màng, rời xa năm bảy bước sẽ không tìm về được. Nhưng khi biết cửa luôn mở rộng, chỉ cần người đó đi qua, nhất định sẽ nhìn thấy! Có lẽ gần đây lượng công việc quá lớn, Văn Lý luôn cảm thấy rất mệt nhọc.

Lấy mắt kiếng xuống để ở một bên, anh mệt mỏi nhu nhu mi tâm.

"Văn ca!"

Văn Lý híp mắt nhìn Trương Huy Thanh đi tới: "Quả thật rất giống!" Văn Lý cảm thán trong lòng, nhìn mặt Trương Huy Thanh mang theo nụ cười có chút ngây dại.

"Văn ca, anh làm sao vậy?

"Trương Huy Thanh phát hiện đôi khi Văn Lý nhìn cậu rồi ngẩn người, giống như trong lòng đang nhớ ai đó. Mới vừa từ trong ký ức đi ra Văn Lý có chút thất thần, anh hít thật sâu thở ra một hơi, cầm lấy kính mắt bên cạnh bàn:"Không có gì, cậu rất giống một người mà tôi quen biết, nhưng so với người đó cậu trẻ hơn, cũng hoạt bát hơn nhiều."

"Người anh nói không phải là anh em đi! So với anh ấy em nhỏ hơn sáu tuổi, nhưng ngoại hình rất giống, khi còn bé chỉ cần đứng chụp chung một chỗ sẽ không phân biệt được là ai." Trương Huy Thanh tò mò nhìn chằm chằm Văn Lý.

Trương Huy Thanh vẫn cảm thấy Văn Lý là một mỹ nhân, thời điểm nghiêm túc sẽ mang theo một vẻ đẹp lạnh lùng, mỉm cười lại khiến người ta như thấy mộc xuân phong.

Nhưng Văn Lý là một người tương đối khiêm tốn, mặc dù khuôn mặt cũng lộ ra một chút xinh đẹp nhưng vì anh làm việc luôn luôn khôn khéo và giỏi giang, trái lại rất ít người quan tâm đến tướng mạo của anh.

"Anh cậu?" Văn Lý không nhịn được kéo tay Trương Huy Thanh rồi tỉ mỉ quan sát cậu. Lần đầu tiên nhìn thấy Trương Huy Thanh đã thấy tướng mạo cậu và người kia rất giống, tuy không biết tuổi tác người kia cụ thể thế nào, nhưng nhất định là so với Trương Huy Thanh lớn hơn, lẽ nào anh trai của Trương Huy Thanh là người mình muốn tìm?!

"Đúng vậy!"

Trương Huy Thanh không rõ tại sao tâm tình Văn Lý thay đổi, lẽ nào anh ấy là người ái mộ ca ca của mình? Trương Huy Thanh lắc đầu, nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ kỳ quái của mình, Văn Lý thấy thế nào cũng không giống như đang truy tìm nữ minh tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!