Chương 22: Khổ qua (Mướp đắng)

Sau khi Lê Tử Du bị Lăng Tây Thành từ chối, đúng lúc ở cầu thang y thấy Trương Huy Thanh đang từ phòng làm việc của Lê Mặc đi ra. Nhìn dáng vẻ hết sức phấn khởi của cậu ta, Lê Tử Du nhịn không được mà bĩu môi.

Không phải chỉ là được Lê Mặc kêu lên vài lần thôi sao, có cần phải tỏ vẻ "chân chó" như vậy hay không? Tuy rằng thật lòng mà nói, Lê Tử Du chẳng coi Trương Huy Thanh ra gì, nhưng y không hề biểu hiện ra mặt, chủ động gọi cậu ta lại hỏi chuyện: "Cậu mới từ trên lầu xuống hả?

"Trương Huy Thanh phát hiện người vừa mở miệng nói chuyện với cậu là Lê Tử Du, theo bản năng cậu sinh ra vài phần đề phòng. Trong công ty có nhiều lời đồn không tốt về Lê Tử Du nên cậu cân nhắc một chút rồi mới trả lời:"Tổ trưởng Lê giao cho tôi một ít công việc, tôi vừa đi lên để báo cáo tiến độ."

"Nghe nói cậu cũng tốt nghiệp ở đại học S?"

Lê Tử Du chủ động dẫn dắt trọng tâm câu chuyện vào một đề tài chung.

"Ừ, đúng thế." Trương Huy Thanh thành thật gật đầu.

"Tôi cũng vậy! Nhưng tôi học bên khoa quản trị kinh doanh, không biết cậu một chút ấn tượng nào về tôi hay không."

Trương Huy Thanh có phần mờ mịt quan sát Lê Tử Du vài lần, rồi lắc đầu nói: "Thật ngại quá, tôi hình như chưa từng thấy qua cậu…"

"Không sao."

Thanh âm của Lê Tử Du mang theo vài phần cô đơn: "Tôi cũng chẳng phải người nổi bật gì, cậu không biết là chuyện bình thường thôi."

"Ách… Cậu đừng hiểu lầm, trước đây tôi không hay tham gia các hoạt động trong trường đại học, phần lớn thời gian tôi đều ngồi ở phòng vẽ tranh bên kia để tự học, cho nên…" Trực giác của Trương Huy Thanh cho cậu biết người này có cái gì không ổn, thế nhưng nghe được giọng nói hơi mất mát của Lê Tử Du lại làm cậu nhịn không được giải thích vài câu.

"Ai, ở khoa thiết kế của trường cậu là một người rất nổi tiếng đâu, tôi còn xem qua triển lãm tranh của cậu nữa đó!"

Lê Tử Du cố ý mở to hai mắt, tò mò nhìn Trương Huy Thanh, giọng điệu có chút thơ ngây: "Mà sao cậu lại lựa chọn đầu quân vào Thần Thời mà không tiếp tục học cao hơn nữa?"

"Bởi vì học trưởng Lê Mặc đó, tôi đặc biệt hâm mộ anh ấy, luôn muốn gặp mặt anh ấy dù chỉ một lần, cho nên vừa tốt nghiệp xong tôi đã lo chạy qua đây.

"Nhìn Lê Tử Du tỏ vẻ khó hiểu, Trương Huy Thanh dần dần thả lỏng sự đề phòng của bản thân. Chắc là hiểu lầm thôi, y thoạt nhìn đơn thuần thế cơ mà, chẳng giống người xấu chút nào cả:"Vậy còn cậu, vì sao cậu lại đến Thần Thời làm việc?

Mọi người đều rất ngạc nhiên việc cậu học ngành quản trị kinh doanh nhưng lại xin vào công tác tại phòng thiết kế, có lý do gì sao?"

"Tôi…" Lê Tử Du cúi đầu nửa ngày không nói chuyện.

"Cậu làm sao vậy?" Trương Huy Thanh cảm giác thấy tâm tình Lê Tử Du có gì đó không đúng.

"Tôi là do Tây Thành ca… do chủ tịch Lăng điều tới."

"A?" Trương Huy Thanh kinh ngạc há to mồm. Lăng Tây Thành là chồng của Lê Mặc, nghe giọng điệu của Lê Tử Du làm cậu liên tưởng dường như giữa y và Lăng Tây Thành trong lúc đó đã có mối quan hệ mập mờ với nhau.

"Quan hệ của tôi và chủ tịch vốn rất tốt, tôi cũng biết thân biết phận của mình, không muốn cùng Lê Mặc tranh giành cái gì, không nghĩ tới, anh ta vẫn không tha cho tôi." Lê Tử Du cố ý nói mơ hồ để khiến Trương Huy Thanh đồng tình với mình.

Lê Tử Du phát hiện ra gần đây Lê Mặc có vẻ thường xuyên tiếp xúc với Trương Huy Thanh – một người có tính cách khá hoạt bát, đơn giản, thiếu tâm nhãn, nếu có thể làm thân được với Trương Huy Thanh, không chừng mình có thể từ miệng cậu ta nắm bắt được tin tức của Lê Mặc.

Bây giờ Lê Mặc được Lăng Tây Thành bảo bọc quá kĩ, cho dù mình mỗi ngày đều ở công ty, nhưng vẫn chưa hề có cơ hội gặp được Lê Mặc.

Nghe Lê Tử Du nói, Trương Huy Thanh nhíu mày.

Cậu có chút bài xích Lê Tử Du, tính tình Trương Huy Thanh tuy rằng có chút đơn thuần, nhưng không phải là một kẻ ngu. Tuy rằng qua từng câu chữ trong lời nói Lê Tử Du đều tỏ vẻ mình là người đáng thương, nhưng cũng biểu đạt rất rõ ràng chuyện Lê Mặc luôn luôn làm khó dễ y.

Trương Huy Thanh cảm thấy không vui, mở miệng cũng không lưu tình chút nào:

"Học trưởng và chủ tịch là vợ chồng hợp pháp, có khoan dung, tha thứ hay không cũng là chuyện của gia đình nhà người ta, mắt cậu mù đeo bám một người đã có vợ, bị người ta đối xử không tốt là chuyện bình thường. Tôi còn còn phải làm việc, đi trước đây."

Lê Tử Du bị cơn giận của Trương Huy Thanh dọa cho câm nín, y chẳng ngờ rằngTrương Huy Thanh lại sùng bái Lê Mặc mù quáng đến thế. Dù sao cũng chỉ là một trợ lý thiết kế không danh không phận, lại dám ỷ vào Lê Mặc để chế nhạo mình, mình sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.

Thoát khỏi Lê Tử Du, Trương Huy Thanh vừa đi vừa nhớ lại cuộc đối thoại lúc ban nãy, những lời nói kia của y khiến cậu càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm đáng nghi ngờ, tránh đi những đồng nghiệp ở trong văn phòng, cậu lặng lẽ quay lại phòng làm việc của Lê Mặc.

Gõ cửa phòng, không thấy ai trả lời, Trương Huy Thanh cho rằng Lê Mặc đang tập trung nên không nghe thấy, nên cậu liền tự động mở cửa, không ngờ tới đối diện là cảnh chủ tịch Lăng đang quấn quýt lấy Lê Mặc đòi ôm một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!