Chương 3: Gặp lại

Ăn bữa sáng xong, Lạc Tây cùng Lạc Ngọc nói chuyện một lát, lời lẽ tầm thường, Lạc Ngọc đã thành thói quen nghe vào tai trái cho ra tai phải, một chữ cũng không nghe vào.

Người, một số tính tình cũng không thể thay đổi được, đời trước hắn là cái đức  hạnh này, sao có thể thay đổi liền được.

Ăn một chút cơm xong, trong lòng Lạc Ngọc miễn bàn có nhiều thoải mái, ai mắng cũng thấy dễ nghe, ông trời rốt cuộc đối với hắn không tệ.

Tới gần trưa, thân thích lục tục đến đông đủ, phụ tử Lạc Tây, Lạc Thừa Nam tiếp khách chân không chạm đất, Lạc Ngọc chán ngán, lặng lẽ quay về Bắc Viện nằm, buổi trưa mớ lề mề chậm chập lại đây.

Nhà mẹ đẻ Lí Thanh Thu có hai đệ đệ, Lí Vinh Niên cùng Lí Vinh Thành, đều là kế thất sinh ra, tình cảm huynh đệ ba người bình thường, ngày thường cũng ít lui tới, còn ngày lễ ngày thế thì thường ra cửa cùng nhau, nhưng Lạc Ngọc cùng tiểu nhi tử của Lí Vinh Thành, Lí Hiện lại rất hợp nhau, hai người phải nói là ruồi bọ trên phân người— ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ngày thường làm chuyện thiếu đạo đức không ít.

Lí Hiển tiến vào Lạc phủ liền tìm người chung quanh, giống như đứa trẻ tìm mẹ gào khóc đòi ăn, thấy Lạc Ngọc mặt mày liền hớn hở, so với thấy cô nương còn ân cần hơn.

Lạc nhị! Lạc nhị!

Ban đầu, Lạc Ngọc không nhận ra hắn, khi người đi đến trước mặt, mới mãnh liệt nhớ tới.

Lí Hiển?

Cũng không thể trách Lạc Ngọc không nhận ra hắn, kiếp trước Lí Hiển đoản mệnh, khi mười chín tuổi, ở Dương Châu du ngoạn bị nhiễm đậu mùa mà chết bất đắc kì tử, tính ra đã mười mấy năm không thấy.

"Tìm ngươi cả buổi, ngươi trốn ở đâu vậy."

Lí Hiên trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn cổ ngó trước ngó sau, Haiz, biểu ca đâu?

Tìm ca ta làm chi? Lạc Ngọc nghi hoặc, chậm rì rì cắn hạt dưa, trước mặt hắn một đống vỏ hạt dưa, mỗi võ hạt đều rất cân xứng, tạo thành một đống núi nhỏ, xem ra là nhàn đến hốt hoảng.

« Ngươi không biết ? mười lăm tháng chạp, tam quân tỉ thý, biểu ca đứng thứ nhất. Tối hôm qua ngươi đi trước không có nghe thấy, đại hoàng tử nói, bên trên cố ý đưa biểu ca đi quân doanh, không chừng là muốn phong làm tướng quân, chậc…. » Lí Hiển nhỏ giọng nói, Lạc Tây là đệ tử mẫu mực ở kinh đô, hắn nếu có nửa điểm giống như người nhà, Lí Vinh Thành đang ngủ cũng sẽ cười tỉnh.

Lạc Tây vốn xuất thân từ quân doanh, may mắn được hoàng đế thưởng thức lại thêm quan hệ với Lạc gia nên mới được tiến cùng làm ngự tiền đới đao thị vệ, mặt ngoài phong quan vô hạn, thực chất chính là con rối, không thực quyền, bị vị kia kéo tới dưới mí mắt để ý, Lạc gia quyền cao thế trọng, vị kia làm sao lại không phòng ngừa.

Không chỉ có Lạc gia, Chương gia, Vân gia, Hoài Tây Vương…. Đều như thế.

Tướng quân, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Lạc Ngọc nhíu mi, đang muốn nói cái gì, A Lương lại đây.

« Thiếu gia, biểu thiếu gia, lão phu nhân cho mời mọi người đi Bích Quỳnh Uyển . »

Bích Quỳnh Uyển ở góc lệch, nằm ở Nam viện, hoàn cảnh thanh u, ngày thường lão phu nhân lễ phật, yêu thích thanh tĩnh, liền ở chỗ này.

Lão phu nhân ôm lò sười tay màu tím ngồi ở trên kháng, mấy tiểu bối vây quanh nàng, nói nói cười cười, thấy hai người đi tới đây, bọn nha hoàn đưa lò sười chân bằng đồng đến, bê lò sười tay đến, dâng trà nóng.

Trong phòng huynh đệ tỷ muội nhiệt tình tiếp đón hai người bọn họ.

Hôm nay trời thực lạnh, đại tuyết như lông ngỗng, gió lạnh như băng, từ tiền thính đi tới Nam viện, đông lạnh hết cả tay chân.

Lạc Ngọc cởi bỏ áo khoác lông cáo, phủi tuyết ở trên vai, tiếp nhận lò sưởi tay. Vài vị tiểu thư thiếu gia ngày thường đều xinh xắn đẹp mắt, đặc biệt là Lạc Ngọc, mi thanh mắt sáng, phong lưu tự tại, thân thể thiên niên như măng mọc sau mưa mùa xuân, mọc rất mạnh, tiểu nhà hoàn nâng lò sưởi tay đầu buông xuống không dám nhìn hắn, hai tai đỏ bừng.

« Tổ mẫu. » Lạc Ngọc đi theo các anh chị em cùng ngồi một chỗ.

Lí Hiện từ trước đến nay miệng rất ngọt, đi tới trước mặt lão phu nhân, thân thiết ân cần thăm hỏi : « Tổ mẫu, gần đây ngài có khỏe không ? lâu rồi không có tới thăm ngài, lần trước mẫu thân đi Mẫn Châu, được hai hộp huyết yến cực phẩm, gần đây bận rộn không thể phân thân được, nên hôm nay đưa đến đây. »

Hạ Chúc đi theo trình lên hai hộp gấm in hoa, lão phu nhân cười vui vẻ, nha hoàn nhanh chóng tiếp nhận.

« Tiểu tử ngươi, chỉ biết dỗ lão bà ta vui vẻ. » Trong mấy huynh đệ tỉ muội Lí gia, lão phu nhân thích nhất là Lí Hiển, từ trên bàn cầm lấy hồng bao cho hắn, hỏi, « Ngươi cùng Tiểu Ngọc là cùng học một trường phải không ? »

Dính quang Lạc Ngọc, Lạc Thừa Nam cũng đem hắn nhất định đưa vào, là người duy nhất của Lý gia được đưa vào, cả nhà vinh quang.

« Vâng, là ở huấn đường. »

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!