Sóng lớn dữ dội, thuyền lớn giống như lá rụng chảy theo dòng nước xiết, lắc lắc giống như muốn nghiêng đổ. Người đầu thuyền nắm chặt lan can, nhanh chóng đem buồm hạ xuống, nếu không thuyền thế nào cũng bị gió thổi cho bị lật!
Bọn họ nằm sát xuống dưới, từ từ bò về phía chỗ cột buồm.
Gió càng thêm mãnh liệt, giống như rồng lớn thô bạo, một cái vẫy đuôi quật vào thân thuyền, thuyền phút chốc nhoáng lên một cái. Bọn thủy thủ hành động nhanh chóng giỏi giang, giúp đỡ lẫn nhau cởi bỏ dây thừng của cánh buồm, đồng loạt dùng lực kéo nó hạ xuống.
Thuyền buôn này có hai cánh buồm, ngay khi bọn họ hạ cánh buồm phía trước xuống, thì cánh buồm ở phía sau bắt đầu lay động, thủy thủ mắt sắc phát hiện giữa cột buồm có khe hở, hắn gân cổ rống lên:
"Cột buồn sắp bị gãy! Mau vào khoang thuyền!"
Những người còn lại rùng mình, nhanh chóng rời bỏ lan can chạy vào khoang thuyền trốn.
Hơn phân nửa người đi vào, còn lại đã lấp kín cửa hầm, còn chưa kịp bước vào, cột buồm liền rớt ra thật mạnh! Người ở bên trong, dùng toàn bộ sức mạnh, đem bọn họ một người kéo một người vào, còn chưa kịp, có hai thủy thủ trẻ đã bị nửa thanh cột buồm đánh trúng, lúc này gục không dậy nổi.
"Cầm lấy, đừng buôn ra!"
Hàn Đông Lâm kêu, để cho Lạc Ngọc nắm chặt cán.
Hắn lao ra, ôm lấy một người trong đó:
"Mau tới giúp một tay!"
Mọi người bị dọa sợ lập tức giúp đỡ, đem thủy thủ bị thương nâng vào trong khoang thuyền.
…..
Qua Song Than Hạp, sóng gió rốt cục nhỏ đi nhiều, hơn mười người thủy thủ bởi vậy bị thương, thêm thuyền bị hao tổn nghiêm trọng, Lạc Ngọc hạ lệnh hướng đến bến Minh Triệu Thành gần nhất, ở đó tu sửa hai ngày.
Nhưng khi cách Minh Triệu Thành nửa ngày hành trình, phải tới hừng đông mới tới, lúc này tiếng sấm như thiểm điện, cuồng phong gào thét, sợ là lát nữa sẽ mưa to.
Tâm tình mọi người trên thuyền thực trầm trọng.
Lạc Ngọc sắp xếp tốt cho người bệnh, lại cùng Vương Kinh bàn bạc thật lâu, quyết định tạm thời ngừng ở Phó gia thôn phía trước, Phó gia thôn có bến đò, miễn cưỡng có thể cập bến, chờ qua đêm nay lại tính toán tiếp.
Thôn dân Phó gia thôn nhiều thuyền bè, lấy nghề đánh cá mà sống, thương thuyền Lạc gia đến thì bọn họ có thêm một bút thu vào, dù sao khi mưa nhiều, không phải là thời điểm tốt ra khơi, bọn họ một tháng cũng không có được mấy công việc.
Vương Kinh phụ trách chi huy thuyền vào bến, hắn không thể vào thôn, phải cùng mầy lão thủy thủ tranh thủ buổi đêm sửa thuyền, Lạc Ngọc tiến vào thôn tìm chỗ ở, sắp xếp cho những người mệt nhọc khác.
Phó gia thôn nghèo khó, đừng nói là khách điếm, đến ngay cả cái phòng lớn chút cũng không có, không có cách nào khác, chỉ còn cách bỏ tiền ra tìm nhà nào còn dư phòng thì ngủ nhờ, tách mọi người ra thu xếp.
Bỏ ra một cái giường đã kiếm được ba mươi văn tiền, nhóm thôn dân đương nhiên là thích ý.
Nhà thôn trưởng là nhà tường đá mái ngói duy nhất ở trong thôn, có dư hai phòng lớn, một gian để sắp xếp cho hai thủy thủ trẻ tuổi bị thương nghiêm trọng, một gian để cho Lạc Ngọc cùng Hàn Đông Lâm ở.
Hai thủy thủ trẻ tuổi coi như may mắn, một người bị thương ở vai trái, một người bị thương ở đùi, nếu cột buồm đánh vào lưng bọn họ, hơn phân nửa sẽ bị thương đến xương sống, không chết cũng tàn phế.
Hắn bôi thuốc băng bó cho hai người, hai người không ngừng nói lời cảm ơn, một đường ở chung này, bọn họ phát hiện vị thiếu gia thanh danh kém này kỳ thật rất hiền lành.
Cảm ơn thiếu gia.
Hai người bọn họ cùng lên tiếng nói.
"Nghỉ ngơi đi, có gì thì kêu ta, ta ở ngay cách vách." Lạc Ngọc nói.
Đang nói, thôn trưởng bưng một mâm trái cây rừng vào nhà:
"Vài vị gia, ngủ có quen không?"
Lạc Ngọc thật sự rất mệt, nhận trái cây, đưa nửa lạng bạc vụn cho hắn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!