Chương 14: (Vô Đề)

Rạng sáng, đêm tối cùng ban ngày luân phiên thay đổi, một đêm không mộng Lạc Ngọc tỉnh ngủ, đèn trong phòng đã sớm được đốt lên, ánh sáng mờ mịt thật là chói mắt, hắn dịch dịch thân thể, mắt nhập nhèm quan sát trong phòng, trời còn sớm như vậy, Hàn Đông Lâm đều đã thắp đèn đọc sách.

Ngọn đèn đã thay đổi tâm, lửa cháy rất tốt, ánh mắt chiếu ra sườn mặt lạnh lùng của hắn.

Trên bàn có bồn nước, xác nhận Hàn Đông Lâm là lấy từ giếng về, phía sau chùa không hề cung cấp nước ấm, muốn rửa mặt chính mình phải tự đi giếng nước lấy, hắn mơ màng đứng dậy, nghĩ muốn lấy nước ở trên bàn rửa mặt lấy lại tinh thần, nhưng đầu ngón tay vừa mới đụng vào nước, hàn khí liền từ ngón tay lủi thẳng vào trong xương, liền từ bỏ, bưng bồn đi giếng múc nước một lần nữa.

Giếng nước ở bên cạnh cây liễu, miệng giếng có tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ che một tầng tuyết mỏng, bên miệng giếng nước đã bị đông lại thành băng, đem tấm ván gỗ chặt chẽ đóng chặt, Lạc Ngọc phải dùng sức mới đẩy nó ra được.

Nước giếng mới vừa lấy lên ấm áp hơn một chút, vốc một vốc nước vuốt lên mặt, đem buồn ngủ mông lung đánh đuổi đi.

Hắn cũng không chú ý, dùng nước xoa lên mặt, khăn mặt ướt nhẹp, vắt khô một chút, liền lau lên mặt vài cái, sau đó đem nước đổ vào trong mương bên cạnh.

Trong bầu trời có bụi  màu lam, mặt trăng màu bạc đang treo ở phía tây, núi đen kịt ngăn trở phương đông, đứng ở trong viện, còn nhìn thấy loáng thoáng ánh sáng màu hồng, nước bắn ra làm tảng đá ướt sũng, giọt nước giống như mặt gương, ánh lên màu sắc của bầu trời.

Vị trí lúc này của Lạc Ngọc, đứng dậy giương mắt là có thể nhìn thấy Hàn Đông Lâm đang cầm sách, hắn thật sự rất hốc hác, ánh mắt còn mang theo tơ máu.

"Tối hôm qua không ngủ được sao? Là ta làm ầm ĩ ngươi sao?" Lạc Ngọc nói, tướng ngủ của hắn rất kém, đang ngủ sẽ xoay người duỗi chân đá chăn.

Hàn Đông Lâm ngẩng đầu, giống như đang nhìn xa xa giống như đang nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói : « Không có. »

Đứng ngược sáng, Lạc Ngọc không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn không thích hợp, liền thức thời im miệng.

Hắn bưng bồn vào nhà, treo khăn lên thật tốt, lật đà lật đật mặc thêm áo bông, cởi giày quay lại giường, đệm chăn vẫn còn hơi ấm, thoải mái như vậy quả thực là đại hưởng thụ.

Những phòng khách khác cũng có người tỉnh ngủ, đều bưng chậu đên bên cạnh cây liễu múc nước.

Hàn Đông Lâm giật mình nhìn chằm chằm sách, nhưng tâm tư vẫn không ở trong sách, hắn từ trong mộng bừng tỉnh liền không dám ngủ tiếp, cửa sổ phía trước thổi gió lạnh, làm cho đầu óc không rõ của hắn thanh tỉnh không ít.

Trong núi hừng đông đến rất mau, ngoài cửa có  mấy người tới tới lui lui múc nước, màu đen trên bầu trời hoàn toàn rút đi, nhưng bởi vì sương mù trong núi bao quanh, tầm nhìn như cũ bị che chắn.

Chỉ nghe thấy một hồi tiếng chuông sáng sớm vang lên, không khí yên lặng bỗng nhiên biến mất, trong viện người rửa mặt càng nhiều hơn, rửa mặt xong, tất cả mọi người đi trai đường ăn điểm tâm.

Đồng thời chia tay Vĩnh Chân sư phụ, hai người bọn họ cùng ngồi xe ngựa Lạc phủ trở về thành.

Hai mươi bảy nhập học, huấn đường có sáu đệ tử đến muộn, Lưu Thụy Đường tức giận đến chòm râu muốn rớt mấy cái, bắt được bọn họ hung hăng phê bình hơn nửa canh giờ, nước miếng đều mắng đến tung bay mới từ bỏ.

Lí Hiển chính là một trong sáu người đó, sau cuộc liên hoan ngày hôm qua, hắn cùng mấy đồng học hẹn nhau đi Hương Giang lâu uống rượu, uống đến ngay cả nhà cũng không về, ở tửu lâu ngủ một đêm, sau khi tỉnh lại vội vội vàng vàng đến học đường.

« Ngày hôm qua ngươi không tới thật đáng tiếc, » hắn hướng Lạc Ngọc nói, trong miệng vẫn còn dư vị, cười rất là có thâm ý, « Chờ ngươi tỉ thí xong, ta mang ngươi đi xem một chút, rượu thần tiên của Hương Giang lâu, quả nhiên danh bất hư truyền. »

Lạc Ngọc liếc nhìn hắn một cái, sửa sang lại sách thật tốt, miễng cưỡng trả lời : « Người hầu nhà ngươi tới chỗ ta tìm ngươi, trở về cha ngươi chắc chắn sẽ lột một tầng da của ngươi. »

« Thật sự ? » Lí Hiển kinh ngạc, hắn nói dối là ở chỗ Lạc Ngọc qua đêm, nếu như bị cha hắn phát hiện, tránh không được sẽ bị phạt.

« Ngươi nói đi ? » Lạc Ngọc tức giận nói, vì giúp hắn che giấu, suýt nữa đem bàn thân quấn vào, người hầu kia thật tẫn trách, thiếu chút nữa đem cha hắn gọi tới, nếu để Lạc Thừa Nam biết được bọn họ thông đồng với nhau, chỉ sợ toàn bộ bồ đoàn đều bị hắn quỳ thủng.

Lí Hiển lặng lẽ cười, ôm bả vai hắn khen nghĩa khí.

Ngày thứ hai, là lần thi đấu cuối cùng của học viện.

Ngày này, trong rừng Tĩnh Tâm không có ai đọc sách, tất cả mọi người đều đi xem trận đấu. Trận thi đấu được xây dựng ở bên ngoài tàng kinh các, phía bắc là sân của trọng tài, những người ngồi ở đây đều có thân phận uy tín danh dự trong triều đình, lấy Hiền Thân Vương Triệu Thế Xương cầm đầu, Lạc Thừa Nam ngồi ở bên trái hắn, hai người trò chuyện vui vẻ, một đám quan viên ở bên cạnh cùng nghe cùng cười, Tô Minh Trác cũng ở đây, được sắp xếp chỗ ngồi thứ ba, đại biểu cho nhân tài tham dự của hộ bộ thượng thư.

Bốn mươi tám người lấy rút thăm làm phương thức phân chia đội ngũ, các đội rút thăm theo trình tự chia thành giáp ất bính ba bốn người một tiểu tổ, Lạc Ngọc lấy trúng đội hồng tổ giáp, mà ba tổ viên khác phân biệt là Hàn Đông Lâm, Lục Tiện, Dương Anh, hắn mừng rỡ mặt cười như muốn nứt ra.

Tỉ thí chia làm ba trận, mội trận mỗi đội phái tiểu đội dự thi tương ứng, tên trận đấu đầu tiên là lấy đồ trong túi, tức là căn cứ đề thi trong túi gấm để viết văn, hai túi gầm đều giống nhau, liền cột tại cột đá đối diện, phải dựa vào bản lĩnh bản thân mà đoạt được.

Có thể là bái phật nổi lên tác dụng, thừa dịp hỗn loạn, Lạc Ngọc dễ dàng lấy được một cái túi gấm, phong thái mở màn vô cùng tốt.

Đề thi bọn họ cướp được là « liêm chính, » sắc mặt Lạc Ngọc cực kỳ kém, nhưng ba đồng đội rất lợi hại, bọn họ nộp bài thi khi những tổ các mới chỉ viết được một nửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!