Rừng cây tùng phương bắc, đột ngột có một mảnh rừng cây thông liễu tươi tốt, trên đường đi tới, còn có thể thấy một màu xanh biếc trải dài.
Một người mặc trường bào màu chàm tựa vào thân cây, thở dài nản lòng, trên y bào của hắn có vài chỗ bị xé rách, mặt bầm tím, khóe miệng bị rách, hắn dùng tay sờ miệng một chút, đau đến hút khí.
Thật vất vả tìm được cờ thi đua, ngay cả cánh rừng còn chưa đi ra, đã bị người ta đoạt đi, còn hợp sức với người khác đánh mình.
Một đường đi tới sườn núi, người cướp đoạt cờ thi đua không ít, Lạc Ngọc thức thời đổi đường đi, cố gắng chạy tới những nơi ít người đi tới.
Từ khi ra từ đường tới bây giờ, trong thời gian ngắn ngủi, dưới chân núi đã gõ lên ba lần chuông, trừ hắn cùng Lục Tiện, còn có sáu cây cờ, mà còn lại ba trăm người, vậy sự cạnh tranh càng kịch liệt, những chiêu trong sáng ngoài tối, hành động dơ bẩn đều sử dụng.
Hắn tiến vào rừng thông liễu, nghe thấy chỗ sâu trong rừng truyền tới thanh âm mắng người quen thuộc, hắn vốn định rời đi nhiễu loạn, bỗng nhiên nhớ lại là ai, nghe tiếng tìm tới, quả nhiên, là tiểu tử Hàn Thanh Vân.
Người bị hắn đánh chửi kia….
Là Dương Anh, má phải còn chưa hết bầm tím, mặt trái lại trúng hai cái tát. Khi hắn ở quê hương, là người có học thức hơn người được mọi người tôn kính ở nơi nơi, ai thấy đều gọi hắn một tiếng tiểu tiên sinh, cực nhọc vất vả thi tới kinh đô, xung quanh toàn một đống thiên chi kiêu tử không nói, còn phải chịu đựng đệ tử quan gia ương ngạnh khi nhục, hắn quen nhã nhặn theo lễ, lại gặp phải… sổ nợ rối mù này, phản kháng không được, cũng không dám phản kháng.
Hắn tìm được cờ thi đua, vì muốn an toàn nên đi đường nhỏ, kết quả không tốt đụng trúng Hàn Thanh Vân.
Thằng nhãi này bá đạo hung ác, đi lên phân bua một chút là quyền đấm cước đá, hắn cắn răng chịu đựng, bảo vệ cờ thi đua thật tốt không để đối phương phát hiện, nhưng một cái lảo đảo ngã xuống….
Hàn Thanh Vân mắt sắc, đem điểm màu hồng kia cầm lên, mạnh mẽ kéo lấy, cở thi đua tới tay.
Dương Anh kích động đỏ mặt, vội kéo lấy một góc, cầu xin: thế tử…..
Rồi sau đó đổi lấy một đạp rắn chắc, hắn té ngửa ra sau, nhất thời xấu hổ não phản ứng chậm chạp, chờ đến lúc đứng lên, thân ảnh Hàn Thanh Vân không thấy, trước mặt, biến thành một thiếu niên tuấn dật cẩm y hoa phục, người nọ từ trên cao nhìn xuống chính mình, một đôi mắt phượng hẹp dài bao hàm ý cười, tất cả âm trầm đều ẩn ở trong đôi mắt đen.
Thời điểm mặt trời lặn, hoàng hôn bốn phía, còn sót lại ánh nắng mỏng manh chiếu vào dưới mái hiên, tạo thành một đường sáng ở góc tường, chim chóc bay từng đàn từng đàn về rừng, nhóm người cuối cùng thi võ mới không tình nguyện đi ra.
Bảng vàng trên đài cao đã sắp xếp tên mười hai người theo thứ tự, kiểm kê số người xong, chỉ chờ chủ khảo tuyên bố kết quả cuối cùng.
Trên bảng Lạc Ngọc xếp thứ mười một, so với Hàn Đông Lâm, đừng thứ mười. Lí Hiển không có tên, hắn cùng các đệ tử khác tranh chấp đánh nhau bị đội tuần tra phát hiện, đoàn người mặt xám mày tro bị đuổi xuống núi, về phần Hàn Thanh Vân, đứng thứ bảy, hắn đứng ở giữa mọi người, đang nhận lời chúc mừng cùng khen tặng của mọi người, thích ý mười phần.
"Nếu không phải đám người tôn quý kia, ta nhất định sẽ nổi danh ở trên bảng," Lí Hiển phẫn hận mắng,
"Lần tới sẽ dạy cho nhóm hắn đẹp mặt, đồ khốn!"
Hắn đã quen kiêu ngạo ương ngạnh, trận đấu là thứ hai, thật sự khó có thể nuốt xuống cơn giận này, trong lòng hắn mắng đám người kia trăm ngàn lần không sảng khoái. Ngay khi hắn nhìn lại, thoáng thấy bọn khốn trong miệng hắn đang vui mừng vây quanh Hàn Thanh Vân, trong lòng liên tục nhổ nước miếng.
Chờ sau khi xử lý không sai biệt lắm, phó giảm khảo dặn dò Ngô thị lang, có thể tuyên đọc danh sách. Ngô thị lang ngưng giọng vuốt cằm đáp lời, cầm lấy sổ hồng đi lên đài tuyên đọc, Từ Thiệu bỗng dưng giơ tay ngăn hắn lại, giọng nói lạnh như băng ngắt lời hắn nói:
"Ngô đại nhân, mời chờ một chút."
Ngô thị lang nghi hoặc, nhưng biết rõ tính nết vị thiểu khanh đại nhân này, mặc dù trong lòng không hờn giận, cũng đáp ứng.
Từ Thiệu đưa quan binh tới, trầm giọng dặn dò, quan binh vâng mệnh, lập tức bắt Hàn Thanh Vân.
Hàn Thanh Vân đắm chìm trong vui sướng còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo lên đài cao sau đó lột quần áo, hắn làm sao chịu được khuất nhục này, cao giọng kêu gào giãy dụa, đầu óc giống như bột mì gặp nước…. dính thành một khối, không rõ là chuyện gì, đã thấy bọn họ từ trên người mình lấy ra một thanh đao màu đen ngắn, chưa kịp thấy rõ là cái gì, chợt nghe thấy…..
"đại nhân, tìm được rồi!"
Từ Thiệu thong thả bước lên phía trước, hơi hơi xoay người nhìn xuống hắn, bàn tay thô ráp vả vào mặt hắn:
"Hàn thế tử, có nhân chứng vật chứng ở đây, ngươi còn có gì để nói không?"
Hàn Thanh Vân trừng lớn mắt, không rõ lời nói của hắn, nghểnh cổ giật mình sửng sờ hỏi lại: Cái gì?
Từ Thiệu cười nhạo, thưởng thức cây đao thu được ở trong tay, kêu bộ hạ đem hai người lại đây, một là Dương Anh còn người kia không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!