Ông ngoại đã trở lại, Nghê Huy lại có thể luyện thái cực quyền với ông ngoại. Còn rất sớm, Nghê Huy đã dậy, mặt trời vẫn chưa lên, bình minh chưa hết, không khí mát lạnh, thành nhỏ không có khí thải của các khu công nghiệp và sự ô nhiễm không khí từ lượng lớn xe hơi, những năm 90 chất lượng không khí rất tốt, có thể yên tâm mạnh dạn tập luyện sức khỏe.
Nghê Huy cùng ông ngoại ở trong cái sân nhỏ, tập đứng trung bình tấn, đánh Thái Cực. Thủy Hướng Đông từ trong phòng đi ra, nhìn hai bóng dáng một lớn một nhò, không khỏi nhìn đến xuất thần.
Nghê Huy mặc dù chỉ mới học thái cực quyền hơn 1 tháng, nhưng cũng đánh có bài bản hẳn hoi, năng lực của hắn tốt, tính tình lại trầm tĩnh, học rất nhanh, làm ông ngoại rất vừa lòng.
Hai ông cháu đánh xong một bộ quyền, trên chóp mũi của Nghê Huy chảy một ít mồ hôi, ông ngoại nói: "Huy Huy, ông ngoại không có ở đây nữa tháng con có nhớ tập luyện hay không?"
"Dạ không có quên.
"Nghê Huy lấy tay lau chóp mũi, vừa quay đầu, thấy Thủy Hướng Đông đang ngồi trên ghế đá nhìn mình, hắn xoay người, đi đến vòi nước bên cạnh rửa mặt. Ông ngoại nhìn Thủy Hướng Đông:"Hướng Đông, con ở đây có quen không?"
Thủy Hướng Đông nở nụ cười: "Dạ, đã quen. Trần gia gia, con có thể cùng học Thái Cực Quyền được không ạ?"
Ông ngoại nói: "Đương nhiên là được."
"Con muốn đợi sau khi đệ đệ của con tốt lên, cũng cùng tập, sức khỏe của y không thể tiến hành các loại vận động kịch liệt, đánh thái cực là tốt nhất."
Ông ngoại gật đầu: "Có thể, chỉ cần các con đều dậy sớm, buổi sáng đến đây cùng ta luyện thái cực."
Nghê Huy cúi đầu vẩy nước rửa mặt, trong lòng nghĩ thầm, thật sự là có tính toán, về sau có phải hay không muốn ở đây luôn không đi.
Mặc dù là ở cùng dưới một mái nhà, nhưng Nghê Huy lại vẫn luôn không chủ động nói chuyện với Thủy Hướng Đông. Mỗi lần Thủy Hướng Đông tìm hắn nói chuyện, chỉ cần không phải tìm giúp đỡ, Nghê Huy rất ít khi trả lời.
Thủy Hướng Đông phát hiện Nghê Huy đối với mình thái độ lãnh đạm, cho nên thường cũng không chủ động tìm hắn nói chuyện, đều là có chuyện gì mới đi hỏi hắn.
Ông ngoại bà ngoại thấy được thái độ của Nghê Huy, cho rằng là bọn họ đối với hai anh em Thủy Hướng Đông quá nhiệt tình, làm cho hắn cảm giác chính mình bị vắng vẻ mà không vui.
Buổi tối lúc đi ngủ, hai ông cháu nằm trên giường, ông ngoại hỏi Nghê Huy: "Huy Huy, con có phải hay không không vui vì Dương Dương ở nhà của chúng ta."
Nghê Huy lắc đầu: "Dạ không có a."
Ông ngoại sờ đầu của Nghê Huy:
"Không vui thì cứ nói ra, không cần phải giấu trong lòng. Dương Dương bây giờ sức khỏe không tốt, cần phải cẩn thận điều dưỡng, ông ngoại và bà ngoại lo lắng anh trai của y còn nhỏ, không biết nấu cơm, làm chậm trễ sự bình phục của y, như vậy mới để họ ở lại nhà của chúng ta. Chúng ta đây là đang làm việc tốt, giúp đỡ người khác, cho nên phải cảm thấy vui vẻ mới được."
Nghê Huy nhìn ông ngoại:
"Con không có không vui, con rất thích Dương Dương, cũng hy vọng y có thể mau hết bệnh. Con chính là không thích anh trai của y."
Ông ngoại cảm thấy kỳ lạ: "Con vì sao không thích Hướng Đông?" Hướng Đông là một đứa nhỏ rất giỏi rất hiểu chuyện, ông ngoại còn nghĩ con đi theo y hảo hảo học hỏi a."
Nghê Huy xoay người bĩu môi: "Con cũng không biết, chính là nhìn thấy không thích."
Ông ngoại vỗ vỗ đầu của hắn: "Chúng ta chung sống với nhau, không được nhìn bề ngoài mà phán xét một người, phải tiếp xúc nhiều lần, dần dần, con mới phát hiện được những ưu điểm và những khuyết điểm của đối phương, sau đó mới đi quyết định con người này có đáng giá để quen thân hay không."
Nghê Huy "A
"một tiếng, ông ngoại biết hắn đã nghe được. Không nghĩ tới hắn vẫn là không có gì thay đổi, thái độ như cũ là thản nhiên, chưa bao giờ tìm Thủy Hướng Đông nói chuyện. Thủy Hướng Đông chủ động tìm hắn nói chuyện, hắn vẫn giữ khoảng cách, nhìn ra được dáng vẻ có chút không kiên nhẫn. Sau khi Thủy Hướng Đông đến ở nhà ông ngoại Nghê Huy, Trương Dũng ngoài thời gian ăn cơm và ngủ nghỉ, thì dường như đều ngâm mình ở nhà ông ngoại Nghê Huy, bạn bè đều ở đây, nếu không thì đi đâu chơi. Ăn sáng xong, Trương Dũng sẽ chạy đến đây:"Nê Ba, chúng ta đi bắt bọ rùa đi."
Bọ rùa là loại côn trùng có hại hút chất dinh dưỡng ở thân cây, nhưng bề ngoài của nó rất đẹp, sau khi bắt được, có thể dùng sợi dây buộc chặt chân sau của nó, sau đó nó sẽ liều mạng mà bay, phát ra âm thanh "vù vù vù vù".
Nghê Huy trước kia lúc ở thành thị, rất ít khi chơi trò này, bởi vì cây cối ở thành thị rất cao, bọ rùa lại ít, con nít rất ít khi đi bắt để chơi.
Nhưng mà Trương Dũng lại biết cách chơi, bọn hắn ở dưới giàn cây nho, bên bụi cây thủy lạp, hoặc là trên cành khô dã ngải thảo kế bên ruộng, tìm được bọ rùa đang hút nhựa cây, nhẹ nhàng lén lút dùng hai ngón tay kẹp lấy, liền bắt được.
Bọn hắn bắt được hơn phân nửa là bọ rùa màu xanh đồng, màu sắc rất đẹp, cũng có một loại bọ rùa có màu đen đốm vàng, cùng màu với phân trâu, gọi là bọ hung, lúc không có bọ rùa màu xanh đồng, liền bắt con này.
Bọ rùa sẽ tỏa ra một cỗ mùi vị khó ngửi, Nghê Huy thích sạch sẽ, nên không thích bắt, bình thường là Trương Dũng và Sa Hán Minh bắt, hắn giúp dùng dây thừng cột chặt lại, xong lại cùng nhau chơi, mặc dù hắn hoàn toàn không thích cái mùi kỳ quái mà nó tỏa ra còn kêu ong ong, nhưng chính mình hiện tại là con nít a, dù sao cũng phải làm chuyện giống con nít một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!