Chương 82: Phiên ngoại 4: Đào Chi Luyến

Nghê Huy học về khảo cổ, thành tích học tập xuất sắc, nhận được sự thiên vị của lão sư, các bạn học của hắn thông thường phải đến năm 4 mới bắt đầu thực tập khảo cổ, nhưng mà hắn đã bắt đầu từ năm hai, liền bị giáo sư bổ nhiệm đến thôn quê thực tập khảo cổ.

Cái loại khảo cổ này, gọi là khảo cổ thôn quê, thông thường đều là khai quật di chỉ kiến trúc cổ hoặc là mồ mã cổ đại.

Khảo cổ thôn quê là một công việc vô cùng vất vả, thông thường có rất ít nơi che gió che mưa, đều là tiến hành ngoài trời, dầm mưa dãi nắng, vào mùa hè, thật sự phơi nắng đến da của mỗi người đều lột xuống mấy tầng.

Cho nên hắn mỗi lần ra ngoài khảo cổ, Thuỷ Hướng Đông đều chuẩn bị cho hắn một bao lớn vật dụng, bất kể là mùa gì, áo tay dài, quần dài là thiết yếu, những đồ vật nhỏ như: nón, găng tay, kem chống nắng, kem dưỡng da, hoắc hương chính khí tán(), dầu chống muỗi, Vân Nam bạch dược dạng xịt, dầu hoa hồng, băng cá nhân,… mỗi thứ đều không thể thiếu, phòng trừ trường hợp ngoài ý muốn.

Cho dù như vậy, Nghê Huy mỗi lần trở về đều bị lột một tầng da, người cũng hốc hác hẳn, thấy vậy Thuỷ Hướng Đông đau lòng không thôi:

"Em thật sự là làm tri thức sao? Sao lại còn vất vả hơn so với nông dân trồng trọt?"

Nghê Huy liền vô lực mà cười:

"Anh cho rằng việc của em phải dễ dàng hơn nông dân trồng trọt sao? Nông dân mới không vất vả như bọn em đi, bọn họ là cây bút lớn*, cái cuốc cùng nhau rơi xuống, cái xẻng vừa xẻng, là đủ rồi. Tụi em là khai quật khảo cổ, đó là bàn chải nhỏ và cái xẻng nhỏ từng chút mà đào bới đất ở dưới đất."

Thuỷ Hướng Đông nói: "Vậy em sau này nghìn vạn lần đừng đi làm việc trong đội khảo cổ, anh cũng không để em đi."

"Em sau này chắc chắn sẽ không vào đội khảo cổ. Nhưng mà khảo cổ mặc dù vất vả, nhưng mà thật sự có thể học được rất nhiều thứ, em bây giờ thì có thể nhận ra đồ đá cũ và đồ đá mới rồi."

Thuỷ Hướng Đông nói: "Vậy đồ đá gì thì đáng tiền?"

Nghê Huy xem thường mà trừng y: "Tục không chịu được, đồ này là dùng tiền đến đánh giá sao? Giá trị nghệ thuật và giá trị lịch sử không thể đánh giá."

Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười một tiếng, vậy ý nghĩa chính là, những đồ đá này, đều không có giá trị kinh tế gì đi.

Vào học kỳ của năm tư, Nghê Huy đã xác định được giữ lại làm nghiên cứu sinh của trường, không còn phải khổ sở ngồi ở thư viện đọc sách làm đề tài nữa.

Giáo sư của hắn vừa lúc đi Trấn Cảnh Đức tiến hành khai quật đất nền của một hầm lò cổ, liền kêu hắn đi theo, Nghê Huy lên tinh thần, chuyện tốt này, có ý nghĩa a, khẳng định thú vị hơn so với các loại khai quật lúc trước.

Làm đồ gốm của Trấn Cảnh Đức đã có hơn một ngàn năm lịch sử, nơi đây gần như là hình ảnh thu nhỏ của sự phát triển đồ gốm của Trung Quốc, đồ gốm từ thời kỳ Đông Hán, đến đồ gốm xanh trắng của thời Đường, lại đến gốm Thanh Hoa của thời Nguyên, Trấn Cảnh Đức đem sự phát triển đồ gốm của cả Trung Quốc đẩy đến đỉnh cao nhất.

Nghê Huy mấy năm nay học khảo cổ, đối với đồ gốm có hứng thú rất là lớn, cho nên nghe nói phải đến Trấn Cảnh Đức, quả thật vui mừng muốn chết, trờ về khoe khoang với Thuỷ Hướng Đông: "Anh luôn nói em đào móc những thứ không có giá trị, bây giờ em phải đi móc bảo bối đây, anh đừng thèm thuồng a."

Thuỷ Hướng Đông vẫn như cũ cẩn thận tỉ mỉ giúp hắn chuẩn bị những đồ trang bị khi đi ra ngoài:

"Lần này là khai quật nền của hầm lò cổ, bên trong có thể có không ít mảnh đồ gốm, cần phải mang theo nhiều phụ tá. Đừng khiến cho tay mình lại là những vết thương."

Ngón tay của Nghê Huy thon dài xinh đẹp, Thuỷ Hướng Đông cảm thấy bàn tay này chỉ nên viết chữ lật sách, sao có thể đi đào đất các loại công việc nặng nhọc này.

Nghê Huy sờ sờ lòng bàn tay lần trước khảo cổ đã để lại vết chai mỏng: "Chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu mà, trong nhóm khảo cổ cũng sẽ chuẩn bị."

"Bao tay mà trường học chuẩn bị chất lượng quá kém, em lần trước không phải đem bao tay anh cho em đi cho người khác sao, kết quả chính mình mang bao tay trong đội, làm cho mình toàn là vết sẹo. Những vết sẹo đó đến giờ còn chưa tan.

"Thuỷ Hướng Đông nhìn bàn tay trắng sáng như ngọc của hắn, y bình thường cẩn thận tỉ mỉ mà che chở, không nỡ để hắn làm việc nặng, kết quả mỗi lần ra ngoài khảo cổ đều mang về tay đầy vết sẹo. Nghê Huy đưa tay của mình ra trước mặt y:"Anh xem đi, cũng sắp hết rồi. Em còn trẻ, năng lực phục hồi của cơ thể rất tốt, chỉ cần không phải là vết thương quá sâu, đều sẽ khép lại."

Thuỷ Hướng Đông nắm lấy tay hắn: "Em cũng ỷ vào tuổi trẻ, đợi qua hai năm nữa tuổi tác lớn rồi, xem có thể lưu lại vết sẹo hay không."

Nghê Huy nói: "Kỳ thực có chút vết sẹo cũng không sao, em là nam nhân mà."

Thuỷ Hướng Đông nói: "Đến lúc đó em đừng khóc lóc với anh là được.

"Làm một gay chân chính, Nghê Huy là người cố gắng đạt được nét đẹp hoàn mỹ bên ngoài, hoàn mỹ đến gần như lông rùa(). Nghê Huy nhấc chân lên dùng chân trần mà đá vào bắp chân của Thuỷ Hướng Đông:"Em khi nào khóc lóc với anh?"

Thuỷ Hướng Đông vươn tay ra, ôm lấy thắt lưng của Nghê Huy, đem hắn ôm ngang lên, ném đến trên giường, chính mình cũng đè xuống người hắn, hôn lên chóp mũi của hắn nói: "Anh bây giờ liền làm cho em khóc. Em lần này đi chính là hai tháng, ném anh ở nhà một mình, anh nếu như nhớ em thì phải làm sao?

"Tay của y mò vào vạt áo của Nghê Huy, trên da thịt tinh tế của hắn vuốt ve, dẫn đến Nghê Huy một trận rùng mình. Nghê Huy hô hấp căng thẳng, cắn môi ổn định hơi thở, nói:"Em lại không phải ra nước ngoài, Trấn Cảnh Đức ở Giang Tây, anh muốn đến có thể tự mình đến."

Thuỷ Hướng Đông cúi đầu hôn lên môi Nghê Huy một cái, ở bên môi của hắn nói: "Điều em nói có thật hay không? Anh đến lúc đó nhất định đến thăm dò công việc a, em đừng không để ý đến anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!