Chương 81: Phiên ngoại 3: Món quà của Thuỷ Hướng Dương

Bởi vì mấy người anh đều đậu vào trường đại học trọng điểm, Thuỷ Hướng Dương vào hai năm cuối cấp ba đã căm phẫn, cư nhiên đậu vào Học viện Mỹ thuật Trung quốc.

Có thể thấy tiểu tử này trên vấn đề mỹ thuật rất có thiên phú, trường học mỹ thuật quốc gia như vậy, không phải chỉ có thành tích học tập là được. Mỹ thuật quốc gia ở Hàng Châu, cho nên tiểu tử này sau khi lớn lên lần đầu tiên phải rời nhà một mình đi học xa.

Thuỷ Hướng Đông lo lắng em trai không thể chăm sóc tốt chính mình, nhưng mà Thuỷ Hướng Dương chính mình lại chẳng hề để ý, tuổi dậy thì của tiểu tử này đến vô cùng trễ, người khác đầu cấp hai đã bắt đầu dậy thì rồi, y tới đầu cấp ba mới bộc phát, hơn nữa khí thế to lớn, tự cao tự đại, có điệu bộ trên thế giới chỉ có mình mình độc nhất, đối với việc rời nhà đi học đại học, đó là việc mà y tha thiết ước mơ.

Y trừng mắt nhìn anh trai một cái, đừng cho rằng y vẫn còn là một đứa trẻ con mồm còn hôi sữa chưa cai sữa được, tiểu gia y không cần ai bồi, cứ theo sự vận chuyển của thế giới, tiêu sái mà hất balo lên vai, đi chinh phục thế giới.

Thuỷ Hướng Đông lo lắng mà nói: "Anh còn thật sự lo lắng nó không biết chăm sóc chính mình."

Nghê Huy nói: "Nếu lo thì anh đi tiễn nó đi."

"Nó không cho, nó nói ai đi tiễn thì sẽ trở mặt với người đó, để nó tự mình đi.

"Thuỷ Hướng Đông thở dài, sâu sắc mà tự mình kiểm điểm, mấy năm nay đối với em trai hình như chăm sóc quá chu đáo rồi, chưa từng rửa bát, chưa từng quét nhà, chưa từng giặt quần áo của chính mình, nó đến Hàng Châu, có tự giải quyết được hay không đây? Nghê Huy liếc y một cái:"Anh này gia trưởng quá, nó chỉ là lúc trước tim không tốt thôi, đã làm phẫu thuật rồi, bây giờ là một người khoẻ mạnh, anh đừng xem nó là người bệnh mà đối đãi, tâm tính này không tốt."

Thuỷ Hướng Đông gãi gãi đầu: "Anh cũng không lo lắng cho sức khoẻ của nó, anh lo lắng là năng lực tự xử lý cuộc sống của nó, bình thường ở nhà cái gì cũng không làm, giờ đây có một mình ở bên ngoài học đại học, chắc chắn là luống cuống."

Nghê Huy cười nói:

"Dù sao thì phải ngã vài lần, mới có thể học được cách bước đi, anh không thể dắt tay nó đi cả đời được. Lại nói tiếp, nó là nghệ thuật gia, ngọt bùi đắng cay của đời người toàn bộ đều phải trải qua, nó mới có thể vẽ được chứ."

Thuỷ Hướng Đông gật đầu: "Em nói cũng đúng, để nó vấp ngã đi."

Tính cách của Thuỷ Hướng Dương tương đối quật cường, đến trường học, gọi điện thoại về nhà chưa bao giờ than phiền, chỉ nói chính mình rất thoải mái.

Thuỷ Hướng Đông trong lòng tò mò muốn chết, nhưng vẫn là kiềm chế đi nhìn trộm suy nghĩ * trong đầu, tiểu hài tử đã lớn rồi, cuối cùng cũng phải rời khỏi nhà.

Thuỷ Hướng Dương học đại học, trong nhà liền chỉ còn lại ông ngoại và bà ngoại. Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông vốn là ở chung với nhau trong tổ ấm của bọn họ ở khu Dương Phổ, nói với gia đình là ở ký túc xá của trường, chỉ có cuối tuần mới trở về nhà, bây giờ Thuỷ Hướng Dương không có ở nhà, hai người lo lắng ông bà sẽ cô đơn, liền cùng nhau trở về nhà ở, bất cứ lúc nào cũng hiếu thảo với ông bà.

Sống cùng với ông bà, điều này làm cho hai người ở cùng nhau hai năm, hai người trên một số chi tiết nhỏ lộ ra sự ăn ý lên tinh thần ứng phó, sợ rằng những động tác thân mật đã trở thành thói quen bị ông bà nhìn ra manh mối, ông bà tuổi tác đã lớn, có thể không cần hù doạ đến, thì không cần thiết phải làm cho ông bà lo lắng cho bọn họ.

Thuỷ Hướng Đông sắp tốt nghiệp rồi, theo như y đã nói, tốt nghiệp chính là một loại giải thoát, những năm nay vừa bận việc của công ty vừa lo học, thật sự là quá mệt, may mà tuổi trẻ tinh lực dồi dào chống đỡ được.

Nghê Huy bây giờ lên năm ba, chuẩn bị thi nghiên cứu, còn dự định học thạc sĩ, thật sự muốn an tâm làm tri thức. Thuỷ Hướng Đông đối với hắn giúp đỡ hết mình.

Ông ngoại bà ngoại ở Thượng Hải mấy năm, cũng không nói muốn trở về, có thể thấy ở bên này lưu lại vô cùng an tâm. Đụng tới kỳ nghỉ đông hoặc là kỳ nghỉ dài hạn 1/5 hoặc 1/10, Nghê Huy sẽ cùng với ông bà đến toà nhà ở Tô Châu ở một đoạn thời gian, mỗi ngày vô cùng thích ý. ngẫu nhiên ông ngoại bà ngoại sẽ mang theo sự áy náy mà nói: "Các con không cần thường xuyên trở về, bình thường chạy tới chạy lui phiền phức, cuối tuần trở về thăm chúng ta là được rồi.

"Ông bà cảm thấy, chính mình tuổi tác đã lớn, người trẻ tuổi ắt hẳn nên hưởng thụ cuộc sống của bọn họ, không cần mỗi ngày trở về bồi bọn họ. Nghê Huy cười nói:"Con không có việc gì thì trở về, có việc thì vẫn cứ làm." Nghê Huy mỗi tuần có một hai buổi tối không về nhà, đây là thời gian ước hẹn với Thuỷ Hướng Đông, một tuần sẽ ở cùng nhau một hai ngày.

Ngay từ ngày Nghê Huy đủ 18 tuổi, bọn họ liền cử hành lễ thành nhân, người trẻ nhiệt tình, chuyện này chỉ cần mở đầu, liền khó tránh khỏi ăn tuỷ biết vị, không phải hằng ngày làm, mỗi tuần ít nhất cũng phải 1 2 lần, cho nên một hai buổi tối này, chính là thời gian ước hẹn của bọn họ.

Nghê Huy hai năm nay trổ mã càng ngày càng xuất sắc, dáng người cao đẹp, cao ngất thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, làm cho người ta nhìn qua khó quên.

Đây là khí chất thi thư phát ra từ trong tâm hồn, văn nghệ soi sáng lâu dài và tự mình tu dưỡng, làm cho hắn mang theo một mùi vị của một cuốn sách nồng đậm, cũng có một chút vị đạo cấm dục, nhưng mà cặp mắt sáng rỡ đó trong lúc động tình lại có thể phát ra sự quyến rũ cướp đoạt nhân tâm, đương nhiên, cái loại quyến rũ này có lẽ chỉ có Thuỷ Hướng Đông mới có thể nhận thức được.

Bà ngoại thấy cháu ngoại của mình đẹp trai xuất sắc như vậy, cảm thấy rất tự hào, lúc cùng nhau ra khỏi nhà, luôn luôn được hàng xóm láng giềng hâm mộ.

Bà đang làm cua ngâm rượu, lúc này đang là mùa cua lột, gạch cua màu mỡ, mấy đứa nhỏ đều thích ăn cua, bà ngoại mỗi năm luôn tự mình ướp một vò rượu cua, để mọi người thưởng thức.

Cua ngâm rượu này là đặc sản của Thượng Hải, người ở nơi đó của bọn họ không làm, bà ngoại là học từ các lão thái thái hàng xóm.

Nghê Huy cũng xắn tay áo lên giúp bà ngoại chà cua, mấy con cua này hoành hành ngang ngược mỗi con đều bị buộc lại, trước tiên phải chà sạch từng con, tiếp đó cắt dây ra rồi rửa sạch lại, sau đó thì có thể bỏ vào cái vò để ướp.

Ngày 6 là tết Trung Thu, bọn họ mời Trương Dũng và bạn gái của y cùng nhau đến nhà ăn lễ, đến lúc đó cua ngâm rượu vừa lúc có thể mở ra sử dụng.

Bà ngoại đang bận rộn cười hỏi: "Tết Trung Thu Trương Dũng và bạn gái của nó có đến không?"

"Dạ có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!