Chương 8: Thời kỳ ở chung

Bà ngoại của Nghê Huy đem mấy con tôm mà bọn nhỏ thu được lấy ra, sau khi lấy đủ, liền làm một bữa tôm mười ba vị, thơm nức xông vào mũi, hai đứa nhỏ đều thích ăn.

Nghê Huy và Sa Hán Minh ngồi ở ghế đá dưới hành lang, bưng một mâm tôm làm đồ ăn vặt. Sa Hán Minh vừa lột vỏ tôm vừa nói: "Nê Ba, ở đây chơi thật vui, ta thật không muốn trở về."

Nghê Huy nói: "Vậy ở lại đây chơi vài ngày đi."

Sa Hán Minh nói: "Không được a, trường học của cha mẹ ta tổ chức đi du lịch, bọn họ muốn mang ta đi theo."

"Vậy còn không nhanh đi, khẳng định là chơi vui hơn nơi này của ta.

"Nghê Huy thật sự có chút ngưỡng mộ Sa Hán Minh, cha mẹ chỉ là giáo viên phổ thông, có nghỉ đông và nghỉ hè, công việc ổn định, cuộc sống không màng danh lợi, không khí gia đình ấm áp hơn so với nhà hắn. Sa Hán Minh cúi đầu nói:"Ta muốn cùng với cha mẹ ta đi chơi, cũng muốn cùng ngươi đi chơi."

"Không sao đâu mà, đi du lịch về rồi vẫn có thể đến chơi mà.

"Nghê Huy an ủi hắn. Bọn họ đang nói chuyện, Nghê Huy thoáng thấy ngoài sân có hai người đang đi đến, một lớn một nhỏ, không phải là Thủy Hướng Đông và đệ đệ của y thì là ai? Thân thể Nghê Huy có chút cứng ngắt, Thủy Hướng Đông cũng thấy Nghê Huy và Sa Hán Minh, nhìn qua một cái, sau đó hỏi:"Trần gia gia có ở nhà không?"

Nghê Huy muốn nói không có ở nhà, đem y đuổi đi, nhưng mà nghĩ đến y đến đây khẳng định là có chuyện gì đó, đành phải hướng trong nhà gọi: "Ông ngoại, ông ngoại, có người đến tìm ông ạ.

"Thủy Hướng Đông nắm tay đệ đệ đã đi đến, Thủy Hướng Dương nhìn hai người đang ăn tôm thơm ngào ngạt, sau đó đem tay đặt trong miệng mút. Thủy Hướng Đông nhìn thấy động tác của đệ đệ, đem tay hắn rút ra:"Dương Dương, không được mút ngón tay."

Thủy Hướng Dương ngẩng đầu nhìn Thủy Hướng Đông nói: "Anh hai, em muốn ăn."

Nghê Huy thấy vẻ mặt của y, cảm thấy đứa nhỏ mất mẹ thật đáng thương, liền bưng lên đĩa tôm nói với Sa Hán Minh: "Sa Tử ngươi lấy hai cái, còn lại cho hắn."

Sa Hán Minh vội vã cầm hai cái trên tay, sau đó nhìn Nghê Huy đem cái đĩa đưa cho Thủy Hướng Dương: "Dương Dương, cái này đều cho ngươi ăn."

Thủy Hướng Đông nhìn nhìn Nghê Huy, lại nhìn đệ đệ, sau đó lấy một con tôm đưa cho đệ đệ:

"Cám ơn, đệ đệ của ta có một con là đủ rồi. Dương Dương, mau cám ơn Nghê Huy ca đi."

Thủy Hướng Dương đem con tôm cầm ở trong tay, đút vào miệng, qua loa nói: "Cám ơn."

Thủy Hướng Đông cũng không lột vỏ tôm cho đệ đệ, để hắn tự ăn, ông ngoại đã từ trong nhà đi ra: "Hướng Đông, các con đến rồi."

Thủy Hướng Đông quay đầu nhìn ông ngoại, nói: "Trần gia gia, con có chuyện phải làm phiền ông rồi."

"Vào nhà rồi nói."

Sa Hán Minh hỏi thầm Nghê Huy: "Y là ai vậy?"

Nghê Huy nói: "Nhà y ở gần đây, là người quen của ông ngoại."

Sa Hán Minh tiếp tục ăn tôm, Trương Dũng lăn vòng sắt chạy đến: "Ha ha, các ngươi bây giờ mới ăn tôm a, sáng nay ta đã ăn rồi, bà nội làm tôm vừa thơm vừa cay, ăn đến nghiện luôn.

"Trương Dũng đặt vòng sắt xuống, cũng không rửa tay, vô cùng tự nhiên mà lấy một con tôm bỏ vào miệng. Sa Hán Minh nói:"Ngươi sao lại không rửa tay, bẩn chết đi được."

Trương Dũng hắc hắc cười: "Ở dơ sống lâu.* *Nguyên văn là:, .

"Không sạch sẽ, ăn cũng không bị bệnh. Chỗ này mình dịch thoáng nghĩa theo ý của mình. Nghê Huy mắt trợn trắng:"Ăn mà có bệnh cũng không cần lo, kêu ông ngoại của hắn tiêm cho hắn một mũi là được."

Trương Dũng ồn ào: "Đừng có nguyền rủa ta."

Thủy Hướng Đông đang cùng ông ngoại của Nghê Huy nói chuyện, Thủy Hướng Dương buồn chán, đi ra ngoài chơi. Trương Dũng nhìn thấy Thủy Hướng Dương: "Dương Dương sao lại ở đây?"

Thủy Hướng Dương nhìn thấy người quen: "Em cùng ca ca cùng đến."

Trương Dũng đi đến cửa nhìn vào trong nhà: "Hướng Đông."

Thủy Hướng Đông quay đầu lại nhìn y một cái: "Đợi một chút ta tìm ngươi chơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!