Chương 49: Lòng tham không đáy

Bọn họ không đi theo đoàn, là du lịch tự túc, Thuỷ Hướng Đông đã sớm đặt trước khách sạn, cũng dự định xong tuyến đường đi. Bọn họ chuẩn bị đến Côn Minh, ở bản địa tìm một hướng dẫn viên du lịch, để hướng dẫn viên du lịch giúp tìm xe, dẫn bọn họ đi thăm quan Côn Minh và phong cảnh xung quanh. Điều này so với đi du lịch theo đoàn còn tự do hơn nhiều, muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó. Nhưng mà tốn tiền hơn một chút, mọi người cũng không thiếu tiền, cũng chẳng sao cả.

Mùa hè là mùa mưa của Côn Minh, mưa đặc biệt nhiều, cũng không phải là mỗi ngày đều mưa hoài không tạnh, chính là giống như biểu cảm trên gương mặt của con nít, nói đổi liền đổi, lâu lâu sẽ trút mưa ào một cái, vốn dĩ vẫn là dòng người đi trên đường ồn ào náo nhiệt, mưa vừa trút xuống, liền bị nước mưa làm cho vắng vẻ, đặc biệt rất thú vị.

Điểm này Thuỷ Hướng Đông không nghĩ đến, y chỉ nhớ Vân Nam là khu vực cao nguyên, tia cực tím đặc biệt mạnh, lúc ra cửa chuẩn bị cho Nghê Huy một bộ kem chống nắng và kem dưỡng da, bởi vì da của Nghê Huy không thể phơi nắng, vừa ra nắng sẽ bị đỏ, lột da rất khó chịu, còn có thể sẽ nổi mẩn đỏ. (editor: Có cần phải thê nô vậy không Đông Đông?!)

Bọn họ không đem theo dù, vừa xuống máy bay liền gặp phải một trận mưa to. Ba Sa nói: "Hỏng rồi, tôi quên mất, đây là mùa mưa của Vân Nam a, không có đem theo dù. Mọi người cũng không ai đem phải không?"

Mẹ Sa từ trong túi đeo vai nhỏ của mình lấy ra một cây dù gấp Thiên Đường: "Tôi có đem." Phụ nữ mà, sợ nắng đen da, cây dù là công cụ cần thiết cho mùa hè, trời quang che nắng, trời mưa che mưa.

Thuỷ Hướng Đông nói: "Vậy mọi người ở đây đợi con, con hiện tại đi kêu xe lại đây, người tương đối nhiều, cần một chiếc xe lớn mới được, hoặc là ba chiếc xe nhỏ."

Liên tục có tài xế đến mời đi xe, thành phố du lịch chính là như vậy, ở đâu cũng đều có người làm ăn buôn bán, Thuỷ Hướng Đông tìm được một chiếc xe lớn tương đối mới, 10 người đúng lúc đều có thể ngồi đủ. Tài xế tự đề cử hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ, mọi người thương lượng một chút, cảm thấy tài xế này xem ra cũng trung hậu, liền đáp ứng.

Mùa này đến Côn Minh, những thứ khác đều tốt, ngoại trừ tia cực tím mạnh một chút. Mùa hè cũng không nóng, mấy người lớn tuổi còn phải mặc áo dài tay, đặc biệt đến buổi tối, nhất định phải đắp chăn, đây đại khái chính là nguyên cớ mà Côn Minh được gọi là thành phố mùa xuân, bốn mùa đều như mùa xuân, nhiệt độ mùa hè cũng khoảng hơn 20 độ.

Hơn nữa đến vào mùa này, những đồ ăn ngon vô cùng nhiều, đặc biệt là các loại nấm hoang dã mọc ra dưới nhiệt độ cao của mùa hè và nước mưa của mùa mưa, sinh trưởng phá lệ vui vẻ, tươi đẹp đến nỗi làm cho con người muốn nuốt lấy đầu lưỡi của mình, người dân Vân Nam thật là có lộc ăn a.  Nấm cây thông ở những năm này vẫn chưa có hoả hoạn, giá tiền cũng không quá mắc, bọn họ dùng giá tiền rất bình thường, lại ăn được sơn hào hải vị.

Món ăn ở Vân Nam khẩu vị rất nặng, lại chua và cay, hương thơm của món canh gà nấu nấm toả ra mùi thơm hấp dẫn mọi người, khiến cho mọi người ai cũng nuốt nước bọt, nhưng mà canh đó uống vào trong bụng rồi, khiến cho một đám người không có thói quen ăn cay chỉ cảm thấy một cổ nóng hổi từ trong miệng thiêu đốt đến tận dạ dày, quá sảng khoái, quá đã nghiền. Ngoại trừ Thuỷ Hướng Dương không thể ăn ra, mọi người đều vừa thích vừa hận, ăn xong một bữa cơm, mỗi người đều sớm trở thành môi lạp xưởng.

Thuỷ Hướng Dương tha thiết mông chờ mà dòm mọi người ăn thơm uống cay, chỉ có một mình mình ăn canh nấm tươi theo vị ban đầu, khỏi phải nói có bao nhiêu cô đơn. Kết quả ngày hôm sau, y liền có một người bạn đồng hành, Nghê Huy sau khi ăn hai bữa thức ăn Vân Nam chính gốc, sáng hôm sau thức dậy, phát hiện dưới cầm mọc ra ba cái mụn, bị nhiệt nghiêm trọng.

Hắn không biết mấy tên kia có bị nổi mụn hay không, dù sao bọn họ vốn dĩ đã có mụn, mọc thêm vài cái thì cũng là "dệt hoa trên gấm", nhưng mà mình thì không giống a, khuôn mặt này từ trước đến nay còn chưa bị bệnh đậu mùa a. Cho nên kiên quyết không ăn nữa, lúc ăn cơm, hắn liền ăn đồ ăn thanh đạm cùng với Thuỷ Hướng Dương.

Dần dần, Nghê Huy phát hiện người yêu cầu ăn đồ ăn thanh đạm ngày càng nhiều, bắt đầu là ông ngoại bà ngoại, tiếp đến là ba Sa và mẹ Sa, lại thêm bà nội Sa, sau đó chỉ còn lại ba tiểu tử đó vẫn kiên trì ăn thức ăn có khẩu vị nặng. Nghê Huy thấy bọn họ ăn đến sung sướng, miệng của mình cũng thèm, nhưng mà vừa ăn cay liền nổi mụn, giống như quả ớt gây khó dễ cho hắn vậy, hắn liền phiền muộn, thế là lại nhàn nhàn nói: "Trương Dũng, ngươi đây là con heo chết điển hình không sợ nước sôi phỏng đúng không?"

Trương Dũng dừng lại động tác uống canh, hỏi: "Ý gì a?"

"Mụn đầy trên mặt ngươi, dù sao cũng không có thuốc nào cứu được, cho nên cũng không sợ càng ăn càng nhiều, đúng không?" Ý cười trên mặt Nghê Huy đặc biệt vô hại.

Trương Dũng nói: "Mấy cái mụn này lẽ nào là ăn cay mà ra?"

Nghê Huy đồng tình mà nhìn y: "Ông nội của ngươi lẽ nào không nói cho ngươi biết, quả ớt là thực vật có tính kích thích, người bị nổi mụn nhiều tốt nhất đừng ăn?"

Trương Dũng nhìn Thuỷ Hướng Đông, lại nhìn Sa Hán Minh, lắc lắc đầu: "Ta đã quên." Bình thường ông nội của y nói với y cái gì, y thậm chí đều nghe tai trái ra tai phải, nếu không chính là cả hai cái lỗ tai đều là ráy tai, nào có chú ý đến những chi tiết này.

"Đây là không cứu được rồi. Ăn đi, ăn đi, dù sao đã nổi mụn nhiều như vậy, lại nổi thêm vài cái cũng không phải là chuyện gì." Nghê Huy khoát khoát tay, một bộ biểu tình không có thuốc nào cứu được.(editor: như thế này có được coi là ăn không được thì đạp đỗ không tiểu Huy)

Trương Dũng lần này thật sự là ăn không biết vị: "Vậy ta sau này vẫn là không ăn nữa, ta sẽ ăn đồ ăn thanh đạm."

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, cảm thấy bộ dáng hắn ăn không được nho thì nói nho chua thật là quá đáng yêu, liền chủ động nói với Sa Hán Minh: "Sa Tử, bây giờ chỉ còn hai chúng ta là có thể ăn cay, hay là thôi đi, khó gọi món, về sau đều thống nhất ăn đồ ăn thanh đạm đi." Như vậy mới có thể khiến cho trong lòng Nghê Huy duy trì tính cân bằng a, tâm tình của hắn tốt, những ngày sau của mình mới có thể tốt. (Editor:

Sợ vợ dữ)

Bà nội và ba mẹ của Sa Hán Minh cũng ủng hộ bọn họ ăn đồ ăn thanh đạm, ba Sa nói: "Ăn đồ thanh đạm rất tốt, tránh việc đi ngoài thống khổ."

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đều nhịn không được mà "phốc" cười rộ lên, liền nói sao lại đều phải ăn đồ ăn thanh đạm, thì ra là bị nhiệt khi ăn cay, sẽ bị bệnh trĩ. Thảo nào có người nói ăn cay thì hai phía cùng chịu tội, vẫn thật sự là như vậy, ha ha.

Niềm vui đi du lịch, chính là xem cảnh đẹp, ăn ngon, chơi vui, Tây Sơn, Điền Trì, rừng đá đều đi qua, còn đi hồ Phủ Tiên của huyện Trừng Giang. Ông ngoại và bà ngoại của Nghê Huy rất muốn đi Tây Song Bản Nạp để thăm quan, nhưng mà từ Côn Minh đi Tây Song Bản Nạp thật sự quá xa, phải đi xe khách gần một ngày, còn chưa có xe lửa, người già lớn tuổi rồi, ngồi xe khách đi đường dài không an toàn, Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đem đủ loại nguyên nhân để nói với người già, lúc này mới bỏ đi ý nghĩ đi Tây Song Bản Nạp, chọn tuyến đường đi Đại Lý.

Côn Minh đến Đại Lý có xe lửa, đêm khuya xuất phát, sáng ngày hôm sau là đến. Bởi vì trên cơ bản đều là người già và trẻ em, Thuỷ Hướng Đông toàn bộ đều mua ghế nằm, hy vọng có thể để cho mọi người được nghỉ ngơi thoải mái một chút. Ba Sa thấy Thuỷ Hướng Đông có thể làm được như vậy, liền dứt khoát mà mặc kệ ông chủ, cái gì cũng đều do y đi sắp xếp, còn sắp xếp con trai của chính mình đi làm trợ thủ cho Thuỷ Hướng Đông, để nó cũng học hỏi một chút.

Ban đêm hơn 11 giờ đi xe lửa, đoàn tàu trong tỉnh, nếu muốn sạch sẽ vậy thì đừng hy vọng, người có thể nằm là tốt rồi, ra khỏi cửa đi ra ngoài, mọi người cũng không chú ý nhiều như vậy. Điều kiện ghế nằm cũng không tồi, bốn người một gian, còn lại hai nửa gian, Thuỷ Hướng Đông có chút tư tâm, để Nghê Huy và mình ngủ trong cùng một gian.

Xe lửa bắt đầu khởi hành, không bao lâu, liền tắt hết đèn, Thuỷ Hướng Đông vẫn không muốn ngủ, co rúc ở giường trên, ngẩng đầu dậy xem Nghê Huy ở giường dưới. Nghê Huy đang cầm điện thoại di động chơi xếp hình, điện thoại chiếu rọi ánh sáng màu xanh lá cây lên mặt Nghê Huy, chiếu đến nổi mặt của hắn xanh mượt, Thuỷ Hướng Đông cảm thấy giống như tiểu quái thú đáng yêu.

Lần này xuất hiện, Nghê Huy vẫn là không nói chuyện với chính mình, người đi cũng đông, chỉ cần hắn tuỳ tiện kéo người nào, Thuỷ Hướng Đông liền không thể có cơ hội một mình cùng hắn nói chuyện. Nghê Huy đang lẩn tránh y, hoặc là nói Nghê Huy cự tuyệt sự tiếp cận của y, Thuỷ Hướng Đông ý thức được vấn đề này, trong lòng buồn phiền đến khó chịu.

Nghê Huy đang chơi điện thoại di động, trước mắt thoáng qua cái đầu lớn của Thuỷ Hướng Đông, hắn không thể không biết. Hắn có chút bồng bột xốc nổi, rất nhanh liền game over, hắn khép lại điện thoại, xoay người, để lại cho Thuỷ Hướng Đông một cái ót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!