Chương 47: Lão hổ phát uy

Sắc mặt của dì bảo mẫu vô cùng khó coi. Nghê Huy bình thường tính tình rất tốt, cũng là người rất hiểu chuyện lễ phép, hiểu đạo lý làm người, từ trước đến giờ chưa từng nói nặng như vậy, hôm nay cư nhiên làm trò trước mặt mấy người ngoài bảo bà cút xéo, dì bảo mẫu sống mấy chục năm rồi, vẫn chưa từng nghe ai nói như vậy với chính mình.

Vốn dĩ trong nhà mời đến hai người bảo mẫu, một người làm việc nhà, một người trông trẻ, bà là chị họ bà con xa của Chương Thái Thanh, là đến giúp trông trẻ, Trần Lệ Bình cũng rất kính trọng bà.

Sau này Viên Viên hơi lớn một chút, có thể chạy được, không cần lúc nào cũng ôm trong tay, bà liền chủ động nói với Chương Thái Thanh chính mình có thể giúp y tiết kiệm một khoản chi phí, vừa trông trẻ vừa làm việc nhà, vẫn không cần tiền lương nhiều như vậy.

Chương Thái Thanh cũng cảm thấy trong nhà quá nhiều người, liền sa thải bảo mẫu kia, lưu lại người chị họ này, còn cho bà thêm hai nghìn tiền lương, tương đương với tiền lương của hai người.

Kỳ thực, mời thân thích đến nhà làm việc rất phiền toái, lo ngại mặt mũi, rất nhiều lời không tiện nói ra, có chút thân thích còn rất thích lo liệu việc nhà thay chủ, thời gian dài, liền cảm thấy chính mình cũng là chủ nhân của cái nhà này.

Bảo mẫu của nhà Nghê Huy chính là người như vậy, tuổi của bà đã hơn 40, giúp trông Viên Viên hơn hai tuổi, Viên Viên còn thân với bà hơn mẹ, bà liền đem chính mình làm nhiều việc, đem Viên Viên làm đứa trẻ của mình, cho rằng Viên Viên không thể rời khỏi bà.

Nghê Huy là con riêng của Chương Thái Thanh, bà cảm thấy sự tồn tại của Nghê Huy uy hiếp đến địa vị của Viên Viên, đâu đâu cũng thấy Nghê Huy không vừa mắt.

Cộng thêm tính cách của Nghê Huy nhàn nhạt, lại không thích để ý tới người khác, căn bản với bà cũng không giao lưu, tự nhiên cũng không có cảm tình, bà càng ngày càng chẳng coi Nghê Huy ra gì.

Lúc này bà nói: "Ta không tính toán với đứa nhỏ nhà ngươi, chuyện này lại không phải chỉ ngươi nói là được, là Chương Thái Thanh mời ta đến đây, không phải ngươi mời ta đến, ngươi dựa vào cái gì muốn ta đi a.

"Ý là người phát lương là Chương Thái Thanh, không phải Nghê Huy, hắn không có tư cách đuổi bà. Nghê Huy kêu mấy người Sa Hán Minh ngồi xuống, chính mình đi châm trà lấy thức ăn, một bên cười lạnh nói:"Bà là một nhân viên tạm thời, đã làm ông chủ của bà không hài lòng, bà còn có cái tư cách gì ở lại đây?"

"Ngươi lại không phải là ông chủ, ngươi có tư cách gì đuổi ta đi?

"Dì bảo mẫu vẫn còn đối mặt với Nghê Huy, ba kỳ thực không để hắn trong mắt, theo bà thấy, Nghê Huy chính là đứa nhỏ nhà người khác tới tá túc ở nơi này, căn bản không phải là chủ nhân của cái nhà này. Trong mắt Nghê Huy ẩn nhẫn sự tức giận, nói với mấy người bạn của mình:"Các ngươi lên lầu vào phòng của ta đi, đừng ở chung với bà già này.

Bất quá chính là bảo mẫu, còn thật sự đem nơi này thành nhà của mình, ngay cả giá trị của chính mình đều không rõ, thật tức cười."

Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn nghiêm mặt: "Ngươi tại sao chưa từng nói về việc bảo mẫu khi dễ ngươi?"

Nghê Huy liếc y một cái: "Nói rồi ngươi làm thế nào, ngươi có thể giúp ta đuổi bà ấy đi?"

"Ta có thể!"

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, sự tức giận không biết làm sao tiêu tan đi, cười một cái: "Hôm nay không cần đến sự giúp đỡ của ngươi, ta cũng phải đuổi bà ta đi, mặt mũi của Chương Thái Thanh ta cũng không cho."

Thuỷ Hướng Đông nói: "Bất kỳ người nào cũng không được phép khi dễ ngươi.

"Nghê Huy quay mặt đi, không để ý đến y. Sa Hán Minh và Trương Dũng đến Thượng Hải thăm Nghê Huy, liền đụng phải chuyện như vậy, trong lòng thật không dễ chịu chút nào, đến khi vào phòng của Nghê Huy, thấy bài trí trong phòng, lực chú ý cuối cùng cũng rời đi, hai người tiến đến trước giá sách:"Oa, Nê Ba, ngươi còn có máy vi tính nữa.

Thật cao cấp! Sảng!"

Vào năm 98, máy vi tính đã tiến vào cuộc sống của mọi người, nhưng mà máy vi tính cá nhân vẫn tương đối ít, bởi vì mắc, hơn nữa phạm vi sử dụng cũng không lớn.

Nhưng mà Chương Thái Thanh kiên quyết mua máy vi tính cho Nghê Huy, còn tốn vài ngàn để kéo mạng lưới dây điện, từ gốc độ vật chất, y thật sự đối với Nghê Huy rất tốt.

Sa Hán Minh và Trương Dũng mở máy vi tính lên chơi Super Mario, Thuỷ Hướng Dương ghé vào bên cạnh xem náo nhiệt, Thuỷ Hướng Đông ngồi ở thảm trải sàn bên cạnh giường, nhìn Nghê Huy: "Ta cho rằng ngươi ở Thượng Hải sống rất tốt, hoá ra Chương Thái Thanh cũng là một người nói một đằng làm một nẻo?"

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông:

"Không có, ông không biết bảo mẫu đối xử với ta như vậy. Công việc của ông rất bận, không có thời gian quản ta, tất cả thiết bị phương tiện đều thay ta chuẩn bị tốt nhất, từ góc độ một người bố dượng mà nói, ông đã cố gắng hết sức. Ta không có gì bắt bẻ với ông ấy." Dẫu sao bọn họ ở chung nhau rất ít, không có nền tảng cảm tình, hắn không thể yêu cầu Chương Thái Thanh quan tâm mình giống như một người cha, hơn nữa Chương Thái Thanh ông còn làm tốt hơn người cha ruột – Nghê Vệ Dương của hắn.

Thuỷ Hướng Đông nói: "Vậy ngươi không cần thiết uỷ khuất chính mình. Không cần suy nghĩ thay người khác, nên suy nghĩ vì chính mình, cũng không cần người khác cho ngươi cái gì người liền nhận, không biết từ chối, chính mình muốn cái gì thì cứ trực tiếp nói ra, không có gì phải ngại."

Nghê Huy rủ mi mắt nói: "Ta hiểu."

"Lát nữa mẹ ngươi về, ta giúp ngươi nói." Thuỷ Hướng Đông cảm thấy, chuyện của Nghê Huy chính là chuyện của chính mình, động viên hắn, đó là không thể chối từ.

"Không cần đâu, ta tự nói.

"Nghê Huy không chút do dự mà bác bỏ. Thuỷ Hướng Đông nói:"Vậy được rồi, nếu như ngươi nói không thông, ta sẽ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!