Chương 42: Lần đầu tranh cãi

Vết thương ở chân của ông ngoại tuy rằng đã tốt, chỉ là tuổi tác đã lớn, năng lực hồi phục không tốt bằng người trẻ, sau khi thương thế lành, chân của ông có chút khập khiễng, ông lại không muốn chống gậy, mỗi lần đi đường sẽ đem tay chống sau lưng, khom lưng một cao một thấp mà đi, khiến người khác nhìn thấy đều cảm thấy xót xa.

Ông ngoại một đời từng trải qua khó khăn rất nhiều, đối với mức độ chấp nhận sự thất bại và khó khăn bình thản hơn người khác rất nhiều. Nhưng càng như vậy, Nghê Huy càng cảm thấy đau lòng, đối với sự bất lực của ông, chỉ là cố gắng làm cho ông ngoại vui vẻ, giúp ông những việc nhỏ nhặt.

Vận may của Thuỷ Hướng Đông rất tốt, từ trước tới nay bán hàng ra chưa từng thất thủ, trong đợt nghỉ hè đi Thẩm Quyến mua điện thoại di động, một lần đi liền kiếm được hơn vạn khối, y lại chạy đi hai lần, tổng cộng kiếm hơn chục vạn.

Điều này so với hồi trước bán mấy cái máy chơi game, máy nghe nhạc có lời hơn rất nhiều. Kinh doanh chính là như vậy, chi phí càng cao, lợi nhuận cũng rất hậu hĩnh, cho nên người có tiền sẽ càng ngày càng có tiền, chính là đạo lý này.

Thuỷ Hướng Đông bây giờ vẫn đang trong thời kỳ tích luỹ ban đầu của nhà tư bản, y đang cố gắng làm cho vốn liếng của chính mình hùng hậu lên, sau đó đợi đến thời cơ thích hợp, liền có thể buông tay ra kiếm số tiền lớn.

Dựa theo kế hoạch của Nghê Huy, sơ trung sẽ học ở trường trung học Thực Nghiệm, học cùng với mấy đứa bạn, sau đó sẽ trải qua thời đại trung học vui vẻ vô ưu vô lo, nhưng mà kế hoạch xa không bằng biến hoá nhanh.

Nghê Huy sau khi từ Thượng Hải trở lại, nghe nói chính phủ thành phố sẽ tiến hành quy hoạch khu ngoại ô phía đông, muốn trưng cầu sửa chữa công viên mỹ nghệ, hơn nữa trong năm nay phải khởi công, nhà ông ngoại và nhà Thuỷ Hướng Đông đều nằm trong phạm vi bị giải toả.

Chuyện này lúc trước có nghe nói, nhưng mà mọi người đều không nghĩ đến lại nhanh như vậy. Nghê Huy không nhớ rõ đời trước cụ thể là năm nào bị giải toả, chỉ nhớ vào cuối những năm 90, bây giờ đã là năm 1998, thời gian cũng không xê xích gì nhiều.

Nhà ở phải giải toả, điều kiện bồi thường của chính phủ cũng rất sảng khoái, điều kiện rất thoải mái, yêu cầu đương nhiên cũng cao, yêu cầu tất cả các hộ gia đình nội trong vòng ba tháng phải dời đi.

Chính phủ sẽ cung cấp nhà ở ổn định, nhưng mà sắp xếp nhà ở đang trong quá trình xây dựng, đang xây còn vài tháng hoặc nữa năm nữa mới xong, yêu cầu người dân tự tìm nhà ở.

Chuyện giải toả này Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đã sớm biết, nhưng mà lúc thật sự phải dời đi, dời đi quê hương quen thuộc của mình, cái cảm giác này rất khó chịu, giống như cắt bỏ một bộ phận trong huyết mạch của mình.

Ông bà ngoại sống ở đây rất nhiều năm rổi, đã quen với hoàn cảnh rộng rãi nhàn nhã ở vùng ngoại ô, bỗng chốc phải dọn đến thành phố khác, chia tay với hàng xóm láng giềng quen thuộc, luôn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.

Trần Lệ Bình nghe chuyện này, liền đề nghị cha mẹ dứt khoát dọn đến Thượng Hải luôn, Nghê Huy cũng đến Thượng Hải học, đúng lúc bồi dưỡng tình cảm với em gái, Nghê Huy cũng có thể tìm một lão sư thư pháp khác.

Chuyện này, phỏng chừng không riêng gì ý nghĩ của Trần Lệ Bình, cũng là ý của Chương Thái Thanh, bọn họ lo lắng Nghê Huy và Viên Viên tuổi tác cách nhau quá lớn, cảm tình quá mờ nhạt, sau này hai anh em ở chung không tốt.

Ông ngoại và bà ngoại hiển nhiên không muốn đến Thượng Hải, hai đứa con trai đều ở bên này, sao lại có thể đi nương tựa vào con gái được, điều này sẽ làm người ta chê cười, thỉnh thoảng đến ở, điều này còn có thể chấp nhận được.

Trần Lệ Bình khuyên không được cha mẹ mình, đành phải đem căn nhà vốn dĩ của nàng cung cấp cho cha mẹ, để cha mẹ ở. Ông ngoại bà ngoại của Nghê Huy suy nghĩ một hồi, tiếp nhận đề nghị của con gái.

Cậu mợ của Nghê Huy trái lại đã nói, để cha mẹ ở nhà của bọn họ, nhưng mà người già có thói quen ở một mình, cảm tình với hai cô con dâu chỉ là bình thường thôi, sợ rằng đến sẽ làm họ ngại, vẫn là muốn ở một mình.

Vấn đề chỗ ở của bọn họ đã được giải quyết, nhưng vấn đề của hai anh em Thuỷ Hướng Đông vẫn chưa được giải quyết. Lúc trước Thuỷ Hướng Đông đã mua hai căn nhà trong thành phố không phải là giả, nhưng mà căn nhà đó đều mua để chuẩn bị đến khi giải toả, có thể nghĩ căn nhà đó đều rất cũ kỹ, hơn nữa vị trí cũng tương đối hẻo lánh, không thích hợp để ở.

Chính phủ cung cấp tiền bồi thường giải toả rất hậu hĩnh, nhà của bọn họ sau khi bị phá bỏ sẽ phân đến vài phòng ở, nhưng mà bây giờ lại chưa có phòng ở thích hợp, Thuỷ Hướng Đông cầm tiền trong tay, thuê nhà mua nhà đều không phải vấn đề gì lớn, nhưng y vẫn chậm chạp chưa quyết định, là muốn tìm nhà ở gần nhà Nghê Huy, tiếp tục làm hàng xóm của Nghê Huy.

Thuỷ Hướng Đông lúc đầu rất chờ mong đến lúc giải toả, vừa giải toả, bọn họ liền có thể có vài phòng ở, hơn nữa cùng với sự phát triển, phòng ở còn có thể tăng tỉ giá trên diện rộng, đây hoàn toàn là tiền a.

Nhưng mà bây giờ phát hiện, vừa giải toả, những ký ức đẹp đẽ khi ở cùng với Nghê Huy đều biến thành mảnh vụn ký ức, y cũng không thể mỗi buổi sáng chạy đến nhà Nghê Huy cùng y luyện thái cực, không thể cùng nhau đi học, tan học, không thể cùng nhau luyện chữ, không thể cùng nhau ăn cơm,… Sự thiệt hại này quá lớn, quả thực là vô cùng thê thảm.

Nghỉ hè được một nửa, Thuỷ Hướng Đông cũng chưa đi đến Thâm Quyến làm kinh doanh, y vì chuyện tìm phòng dọn nhà mà tâm rất phiền loạn.

Thuỷ Hướng Đông dự định tìm một căn nhà gần nhà Nghê Huy, như vậy còn có thể ở chung hàng ngày, nhưng mà nhà gần nhà Nghê Huy không dễ tìm, ở đây là những tiểu khu đã lâu, rất phồn hoa, đa phần là các hộ gia đình, phòng trống rất ít.

Rất nhanh đã đến khai giảng, nhà ở của Thuỷ Hướng Đông vẫn chưa kiếm được.

Ông ngoại của Nghê Huy đã quyết định sẽ dọn đi trước khi khai giảng, như vậy Nghê Huy đi học sẽ thuận tiện hơn một chút.

Những ngày này bọn họ luôn đóng gói đồ đạc, ở căn nhà đã mười mấy năm, đồ vật trong nhà rất nhiều, nhà của Nghê Huy chỉ là ba phòng một phòng khách đơn giản, khẳng định để không hết đồ đạc, đành phải đem những thứ có thể ném liền ném, không thể ném lại dùng không được, liền chuyển đến nhà cậu mợ của Nghê Huy, đợi sau này sắp xếp nhà ở xong, lại dọn về.

Hai anh em Thuỷ Hướng Đông đến, bà ngoại hỏi: "Hướng Đông, tìm được nhà chưa?"

Thuỷ Hướng Đông ủ rũ lắc đầu: "Vẫn chưa ạ.

"Y thoáng nhìn qua thư phòng, thấy Nghê Huy đang dọn dẹp đồ đạc trong thư phòng, liền đi vào. Nghê Huy vừa xếp sách trên kệ vào thùng giấy, vừa nói:"Còn có mấy ngày nữa là khai giảng, ngươi còn không tìm được, đợi đến sau khi đi học mới dọn sao?"

Thuỷ Hướng Đông đi qua giúp đỡ: "Ta cũng không biết, không tìm được nhà thích hợp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!